Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Vẻ mặt Thôi Hướng Bắc nghiêm túc lên: “Chuyện gì vậy?”
Tô Mạn đành nói đơn giản chuyện mậu dịch xuất khẩu với Thôi Hướng Bắc. “Em không quá muốn cho chú Cố làm chuyện này. Dù sao hoàn cảnh quốc tế bây giờ rất vi diệu.”
Khuôn mặt Thôi Hướng Bắc nghiêm túc lên, tuy rằng anh không có tố chất trong chuyện này, nhưng từ nhỏ đến lớn tiếp xúc rất nhiều người, nghe bọn họ nói chuyện cũng không ít. Cho nên cũng không phải cái gì cũng không hiểu.
Chỉ có điều anh lắc đầu: “Vô dụng thôi, em đừng thấy chú thoạt nhìn ôn hòa, bộ dạng rất dễ nói chuyện, kỳ thật giống y chang ông già nhà bọn anh vậy, vô cùng cố chấp. Ông già nhà bọn anh mà cố chấp lên là giày vò mình lẫn người bên cạnh, chú Cố mà dày vò, lại dày vò bản thân chú ấy. Nếu chú ấy cảm thấy chuyện này có tác dụng đối với xây dựng đất nước, ai cũng không ngăn được chú ấy. Hơn nữa chú ấy chắc chắn càng hiểu lý lẽ của phương diện này hơn chúng ta. Chú ấy quyết định làm, chứng tỏ rằng đã chuẩn bị tốt để gánh vác hậu quả.”
Tô Mạn không đồng ý nói: “Biết rõ không thể làm, còn muốn đi làm sao?”
Thôi Hướng Bắc gật đầu: “Đây có thể chính là tín ngưỡng. Tựa như rất nhiều người đi trước vì tín ngưỡng mà hy sinh vậy. Ngay cả lửa đạn của kẻ thù bọn họ còn không sợ, làm sao sẽ sợ chuyện sau này xảy ra.”
Tô Mạn đột nhiên hiểu dũng khí này của những người đi trước bọn họ. Khó trách sau đó nhiều người nguyện ý lên tiếng như vậy, dù cho cắt đứt quan hệ với người trong nhà, cũng muốn đứng ra.
Đơn giản là bọn họ có dũng khí này.
Quyết tiến không lùi, dũng khí dù cho hy sinh cũng sẽ không tiếc nuối.
“Thôi Hướng Bắc, nếu là anh, anh cũng sẽ như vậy sao?”
Ở sâu trong nội tâm của Thôi Hướng Bắc cũng không muốn làm như vậy. Bởi vì nếu một khi làm như vậy, thì đại biểu cho anh phải chia xa với Tô Mạn. Anh không sợ chết, nhưng không muốn liên lụy Tô Mạn.
Nhưng anh vẫn gật đầu: “Sẽ, dù sao cũng không thể bởi vì cảm giác sợ hãi lại vứt bỏ niềm tin của mình. Con người không thể bị sợ hãi đánh ngã.” Nếu như có một ngày như vậy, anh sẽ để Tô Mạn chủ động rời khỏi mình.
Nhìn thấy bộ dáng trầm mặc của Tô Mạn, Thôi Hướng Bắc vươn tay nâng mặt của cô: “Tô Mạn, không cần lo lắng. Bọn họ chỉ đang làm chuyện mình cho rằng là đúng. Chúng ta cũng giống bọn họ vậy.”
Tô Mạn muốn nói không giống, cô không có dũng khí vượt mọi chông gai này.
Người như cô vậy, tới một ngày nào đó, có thể chỉ biết lựa chọn im lặng. Tạm vậy đi, cứ tạm thời như vậy đến ngày cải cách đó.
Giờ khắc này, Tô Mạn nhìn gương mặt chân thành tha thiết của Thôi Hướng Bắc, lần đầu cảm thấy rất chột dạ. Cô ngẩng đầu, hôn thật mạnh ở trên môi Thôi Hướng Bắc. Hung hăng hôn mấy cái. Hôn đến nỗi khiến Thôi Hướng Bắc choáng váng đầu.
“Được rồi, em phải trở về làm việc, anh cũng trở về trường đi.”
Tô Mạn tự nhiên đứng lên.
Cô trở về suy xét thật kỹ, nếu Hồ Giang muốn làm chuyện này, làm thế nào mới có thể khiến sự ảnh hưởng của việc này đến nhỏ nhất, làm thế nào mới có thể trợ giúp trong tỉnh mưu đồ càng nhiều lợi ích.
Chỉ cần lợi ích lớn đến một trình độ nhất định, nhận được sự đồng ý của cấp trên. Như vậy áp lực của phó chủ tịch tỉnh Cố sẽ càng ngày càng nhỏ.
Thôi Hướng Bắc: “…”
Sau khi rời khỏi trường học, tâm tình của Tô Mạn lại tốt hơn rất nhiều. Vừa chuẩn bị khởi động xe, 789 lập tức sâu kín xông ra: “Ký chủ, thanh tiến độ của cô lại tăng 0.5. Ký chủ, cô có cảm thấy mình có gì thay đổi không?”
Tô Mạn nhìn thấy thanh tiến độ đó tiến tới, trầm mặc một chút: “Có thể là thêm điểm lương tâm đi.”
789: “…”
…
Sau khi trở về, Tô Mạn đã cân nhắc rất nhiều ngày, trong lòng gần như có vài suy nghĩ sơ bộ, mặc dù có chút khó khăn, nhưng có thể thử một chút.
Chỉ có điều tạm thời cũng không sốt ruột, không quan tâm làm gì, đều cần sau khi cô và ngài James bắt đầu hợp tác mới được.
Muốn cho đối phương cảm thấy có thể có lợi, mới có thể có cơ hội tiến thêm một bước đàm phán.
Cũng may phó chủ tịch tỉnh Cố cũng có ý này, cũng muốn chờ sau khi hai bên bắt đầu hợp tác chính thức hãy thu xếp.
Đồ gia dụng xuất khẩu dẫn đến ảnh hưởng quá sâu sắc. Dù cho tin tức đã qua một tháng, xưởng gia dụng bên này vẫn náo nhiệt hưng thịnh như cũ mỗi ngày đuổi theo đơn đặt hàng.
Xưởng gia dụng Nam Bình vẫn luôn mở rộng. Bởi vì tuyển nhiều công nhân. Đã là xưởng lớn sáu ngàn người.