Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Cũng may những người này đều trải qua huấn luyện học tập mới tiến vào nhà xưởng, hơn nữa sau khi tiến vào nhà xưởng có sư phụ nghiêm khắc vạch kế hoạch dạy dỗ học việc, cho nên những người này rất nhanh đã hấp thu kiến thức.
Mặt khác, việc xây dựng bên ngoài nhà máy phân hóa học đã hoàn thành.
Thời gian một tháng thiết bị sản xuất đồ gia dụng và dây chuyền sản xuất mà ngài James cho Tô Mạn nợ rốt cục cũng lọt qua cửa, sau khi xong xuôi thủ tục, vận chuyển tới Nam Bình bên này.
Ngày hôm ấy những thiết bị này tới, lập tức khiến cho người cả Nam Bình chấn động. Mọi người đều tự phát chạy đến bến tàu Nam Bình nghênh đón dây chuyền sản xuất phân hóa học của bọn họ, thuận tiện nhìn xem những thiết bị sản xuất tới từ nước ngoài.
Ngay cả bí thư Cao và huyện trưởng Triệu, cùng với phó huyện trưởng Trình cũng chạy tới.
Đồng chí của bộ tuyên truyền trong huyện cũng khiêng máy chụp hình lại đây chụp ảnh.
Loại chuyện này chính là chuyện lớn của Nam Bình, nhất định phải đăng báo tuyên truyền.
Những thiết bị này đều không nhỏ, khi dỡ xuống từ trên thuyền, trên mặt mọi người đều lộ ra biểu cảm kinh ngạc vui mừng rung động.
Khi đội dỡ hàng của huyện khuân vác mấy món đồ này vào trong xưởng, Lý Xuân Hoa cũng dẫn đội tuyên truyền trong xưởng lại đây khua chiêng gõ trống vừa hát vừa nhảy, dọc theo đường đi cùng nghênh đón những thiết bị này về trong xưởng.
Trận này còn náo nhiệt hơn lúc trước chào đón ngài James.
Cả ngày, tất cả dân chúng toàn bộ Nam Bình đều rơi vào trong cảm xúc vui sướng.
Bố trí những thiết bị này đều cần thời gian. May mà bọn họ có chuẩn bị, lúc trước đã mời nhà máy phân hóa học lớn ở tỉnh khác lại đây giúp đỡ chỉ đạo kỹ thuật, lại đưa công nhân sản xuất qua đó huấn luyện học tập trước. Nếu không trong một chốc thật đúng là không sản xuất nổi.
Chuyện của nhà máy phân hóa học Tô Mạn không hề hao tâm tổn trí, giao toàn bộ cho phó huyện trưởng Trình lăn qua lăn lại. Dù sao ông ta người quản lý nông nghiệp, không lo ông ta không hết lòng hết dạ.
Bản thân Tô Mạn phải trông coi nhà xưởng chế tạo gấp gáp nhóm đơn đặt hàng đầu tiên của ngài James.
Những đơn đặt hàng này đều cần dùng đến máy móc thiết bị mới nhất.
Tuy rằng những thiết bị này đều có bản thuyết minh và kỹ thuật viên, nhưng cũng lăn qua lăn lại một khoảng thời gian, các công nhân mới lần mò quen thuộc.
Chờ sau khi bọn họ quen thuộc, Tô Mạn nhanh chóng chỉnh đốn bọn họ nắm chặt đẩy nhanh tốc độ xuất khẩu sản phẩm.
Đây chính là nhóm sản phẩm xuất khẩu đầu tiên, các công nhân vẫn rất chú trọng, sợ làm sai, ảnh hưởng quan hệ hợp tác của hai bên.
Tô Mạn giám sát bọn họ đẩy nhanh tốc độ cũng không phải vì giám sát bọn họ làm việc. Cô vẫn rất yên tâm đối với thái độ làm việc của công nhân mình. Cô chủ yếu là đang quan sát, những đồ gia dụng nước ngoài này chế tạo gấp gáp để xuất hàng cần bao nhiêu thời gian, vật liệu sử dụng có thể phục chế không. Chỉ là có thể xuất tới thôn xóm miền núi hay không.
Vì thế cô còn đặc biệt tìm Trần Minh Hoa hỏi chuyện này.
Trần Minh Hoa nhìn thấy những thiết bị này, còn có một vài tài liệu và bản vẽ được vận chuyển từ nước ngoài, hưng phấn chà xát tay không ngừng.
“Xưởng trưởng Tô, phải nói là đồ của người nước ngoài thật sự tốt, đồ bằng da của bọn họ cũng không giống chúng ta, ngay cả vải dệt của bọn họ cũng tốt hơn chúng ta.”
Tô Mạn nói: “Chúng ta có thể sử dụng vật liệu trong nước làm gần giống được không?”
Trần Minh Hoa sửng sốt: “Cháu nói làm theo bọn họ?”
Tô Mạn gật đầu.
“… Cái này, không tốt đâu.”
“Có gì không tốt, lại không nói không cho làm. Chúng ta mua nhiều máy móc như vậy, cuối cùng không phải còn đẩy nhanh tốc độ cho bọn họ sao. Chú ngẫm lại, xuất khẩu cùng kiểu đồ gia dụng, bao nhiêu dân chúng thích?”
Đó chắc chắn là thích vô cùng.
Trần Minh Hoa tự mình hiểu lấy mình. Đồ gia dụng người ta thiết kế quả thật có hơi khác với đồ trong nước.
Ngay cả cấu tạo bên trong cũng phải tiên tiến hơn rất nhiều. Lò xo của bọn họ đều làm tốt lắm. Làm ra cái ghế ngồi lên mềm nhũn, rất thoải mái. Không giống ghế sô pha lò xo của mình bên đây, ngồi lên cứng rắn.
Tô Mạn nói: “Cũng không phải nói làm giống mà, giống bảy tám phần là được rồi. Dù sao cố gắng lần mò triệt để kỹ thuật sô pha của bọn họ. Ông Trần, Chúng ta phải nghĩ như vầy, dựa vào cái gì thứ tốt chỉ có thể để những người ngoại quốc dùng? Dân chúng chúng ta cũng có thể sử dụng được. Hơn nữa chúng ta còn phải bán rẻ hơn nước ngoài. Một kiểu sô pha của bọn họ bán mấy trăm đô la ở chỗ chúng ta, đơn giản chính là lừa gạt người ta, chúng ta tự mình làm ra, sẽ không bị bọn họ lừa gạt.”