Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
“Haiz, chúng ta thật đúng là không nghĩ tới, bây giờ trong xưởng biến hóa lớn như vậy, lúc này thời gian mới bao lâu thời gian chứ, cũng mới nửa năm thôi.”
Xưởng trưởng Tôn cũng cười gật đầu: “Đúng vậy, ông nói xem lúc trước chúng ta thật đúng là trời xui đất khiến chọn một con đường chính xác. Cho nên nói, chúng ta phải tôn trọng ý kiến của quần chúng nhân dân. Ánh mắt của quần chúng nhân dân sáng như tuyết.”
Phó xưởng trưởng Lý cũng vui vẻ ha hả nở nụ cười.
Hiện tại nhà xưởng nhưng khiến người ta tràn ngập nhiệt tình, cảm giác như mọi người trẻ ra mười tuổi. Càng làm việc càng có sức lực.
Tuy rằng xưởng trưởng Tôn đều rất qua loa với lãnh đạo của những nhà xưởng này, nhưng vẫn báo cáo tin tức này cho Tô Mạn bên ấy.
Gần đây Tô Mạn cũng nhận được cùng kiểu điện thoại, nhưng người ta không nói thẳng ra, chỉ nói lòng vòng, thăm dò ý tứ.
Không nghĩ tới ông Tôn bên này cũng nhận được điện thoại.
Nhưng Tô Mạn cũng không phải trong một chốc cứ thế gấp gáp phân xưởng. Dù sao trải qua trường nghề mộc đào tạo trong một thời gian dài như vậy, Nam Bình đã có một số lượng công nhân dự trữ lớn.
Tô Mạn đương nhiên vẫn lấy Nam Bình làm chủ. Lại tiếp tục thông báo tuyển dụng mấy ngàn người, thực hiện kế hoạch vạn người.
Về phần phân xưởng khác, cô cũng không phải nhà xưởng nào cũng cần, thứ nhất phải xem vị trí địa lý, thứ hai phải xem quy mô.
Hơn nữa, bây giờ cô cũng không có nhiều tinh lực để hợp lại hết rồi phân xưởng như vậy, hiện giờ chủ yếu nhất, vẫn phải làm tốt vụ xuất khẩu trước.
Tô Mạn nói: “Bây giờ tôi thật đúng là không có suy nghĩ muốn làm những cái đó, hiện giờ xuất khẩu số lượng lớn, tôi nắm chắc sản xuất, lúc này đem phân xưởng vào, không có thời gian chỉnh đốn và cải cách, sau này tốt xấu lẫn lộn, thế còn chậm trễ danh tiếng của chúng ta. Ông nói với bọn họ bận quá, sau này sẽ suy xét, đến lúc đó chọn nhà xưởng ưu tú.”
Bây giờ trưởng Tôn kính nể Tô Mạn từ tận đáy lòng, cho nên đối với quyết sách của Tô Mạn nói: “Xưởng trưởng Tô, tôi phải nói một tiếng cảm ơn với cô.”
Tô Mạn cười nói: “Cám ơn tôi cái gì?”
“Cám ơn cô lúc trước không có buông bỏ xưởng gia dụng chúng tôi, nhận chúng tôi trở thành phân xưởng. Nếu không làm sao có quang cảnh hiện tại. Công nhân của chúng tôi đều biết ơn cô.”
Nghe nói như thế, Tô Mạn cũng cười: “Đây là tôi phải làm.” Lúc trước hao hết tâm tư phải lôi kéo đối phương làm phân xưởng, dù sao cũng không thể để bọn họ càng sống càng tệ.
Xưởng trưởng Tôn lại không biết suy nghĩ của Tô Mạn, trong lòng càng thêm bội phục Tô Mạn. Cảm thấy cô không chỉ có bản lĩnh, còn rất có trách nhiệm. Chỉ cần trở thành công nhân của cô, cô đều gánh vác nổi trách nhiệm khiến cuộc sống của công nhân trôi qua tốt hơn.
Lúc này ông ta thật đúng là hy vọng sau này Tô Mạn có thể tiếp nhận những xưởng gia dụng nhỏ này trở thành phân xưởng, để cho các công nhân đó cũng có thể sống tốt hơn.
…
Nhóm đơn đặt hàng thứ hai của ngài James tới vào ngày mồng một tháng năm, cách thời gian giao đồ gia dụng lần trước một tháng.
Lúc này đây đơn đặt hàng nhập khẩu của ông ta mở rộng tới năm lần.
Dựa theo tin tức mà bộ đối ngoại bên này cung cấp là, ngài James bên kia thiếu hàng hóa nghiêm trọng. Sau khi đồ gia dụng tới không bao lâu thì bán hết rồi.
Mà lý do chậm trễ thời gian dài như vậy, là do ngài James bên kia đang sắp xếp lại một vài vụ làm ăn, hình như chuẩn bị dùng nhiều tinh lực hơn để bán đồ gia dụng.
Tô Mạn thì biết dám chắc là có lợi nhuận.
Bởi vì giá hàng của Hoa Quốc không cao, lúc này tỷ suất hối đoái tuy rằng kém nhau không lớn, nhưng giá hàng và tiền lương đều có chênh lệch, cho nên ở mặt phí tổn, ngài James có thể rất chiếm hời, sau khi nắm được nước ngoài, có thể rẻ hơn sản phẩm địa phương rất nhiều còn rất có lợi nhuận.
Tô Mạn cũng thật hài lòng đối với kết quả này, việc này đối với kế hoạch giai đoạn sau của cô rất có lợi.
Bởi vì đơn đặt hàng tiếp theo quá lớn, Tô Mạn không thể không tiếp tục mở rộng tuyển dụng. Nếu không chỉ là một lượng lớn hàng hóa phải chế tạo gấp gáp này, sẽ chậm trễ cung ứng hàng hóa trong nước.
Tới tháng sáu, thời gian một tháng, trong xưởng lại có hai ngàn người vào. Hơn nữa phân xưởng tỉnh thành bên kia, tăng lên cũng có hơn tám ngàn người.
Dựa theo nhân số huyện trước mắt mà tính, gần như mỗi gia đình ở huyện Nam Bình đều có một công nhân của xưởng gia dụng Nam Bình.
Điều này nghĩa là quê hương đồ gia dụng Nam Bình cũng đã bước đầu hình thành.