Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Tuyển người vào, Tô Mạn cũng coi như có thể thở một hơi. Không chỉ Tô Mạn, công nhân của xưởng gia dụng Nam Bình bên này cũng có thể thở một hơi. Rốt cục không cần tăng ba ca nữa.
Có thời gian rảnh, nhà họ Tô bên ấy cũng muốn làm đám cưới.
Người yêu của Tô Tam Trụ đồng chí Từ Tiểu Lệ đề xuất kết hôn.
Chuyện này cũng không tính là đột ngột. Theo lý đầu năm nên đề xuất, nhưng sau năm mới trong xưởng vẫn bận rộn, Tô Tạm Trụ vội vàng làm việc, cũng cứ chậm trễ.
Hiện giờ mới vừa có thời gian trống, nhà họ Từ bên kia đã đề xuất kết hôn. Không thể chậm trễ nữa.
Lý Xuân Hoa vừa nghe phải kết hôn, đương nhiên không có ý kiến gì, dù sao cũng không ở chung với vợ chồng thằng ba.
Vì thế đã dẫn con trai đến nhà họ Từ cầu hôn.
Tô Tam Trụ làm em, chuyện cầu hôn đương nhiên là chuyện của cha mẹ và anh trai chị dâu, Tô Mạn với Tô Thu Nguyệt cũng không cần quản.
Lý Xuân Hoa còn cố ý kêu hai đứa con dâu xin nghỉ, mẹ chồng nàng dâu ba người dẫn Tô Tam Trụ đến trong nhà họ Từ.
Còn chưa kể, điều kiện của nhà họ Từ này cũng không tốt, theo như Lý Xuân Hoa nói, căn nhà này còn kém thoải mái hơn nhà bọn họ ở nông thôn. Một gia đình lớn ở trong một căn nhà hai phòng, muốn xoay người cũng không xoay được.
Lý Xuân Hoa cũng không phải loại người ngại nghèo yêu giàu, gia đình bà cũng đi ra từ nông thôn, con thứ ba bây giờ còn ở trong phòng của đơn vị, đương nhiên không soi mói người ta.
Nhưng người nhà họ Từ lại rất xoi mói, mẹ Từ ngó chung quanh một cái, thấy mẹ chồng nàng dâu Lý Xuân Hoa đến đây, lập tức nhìn xung quanh: “Em chồng không có tới à?”
Em chồng đương nhiên chính là Tô Mạn.
Lý Xuân Hoa bĩu môi: “Công tác bận rộn, làm sao có thể có thời gian chạy đến đây.”
Mẹ Từ nói: “Công tác bận rộn, nhưng chuyện lớn như chuyện kết hôn của anh em, thế nào cũng phải ra mặt có phải hay không? Không phải tôi nói sui gia, bà vẫn phải suy nghĩ thay các con trai nhiều hơn.”
Nghe nói như thế, Lý Xuân Hoa lập tức bùng nổ ngay.
Bây giờ bà che chở con gái nhỏ giống như bảo bối vậy, đám bà già này dám châm ngòi quan hệ: “Suy nghĩ cái rắm! Bà đây lại không dựa vào con trai nuôi! Nhà các bà thật có mặt mũi, đề xuất kết hôn còn muốn con gái nhỏ của tôi tới cửa nữa. Sao bà không bảo cả nhà tôi đều đến luôn đi?”
Mẹ Từ: “…” Cả nhà bà đều đến, cũng không nở mày nở mặt bằng con gái bà tới. Tôi đây không phải chỉ muốn tăng chút thể diện thôi sao?
Bầu không khí ồn ào không quá vui vẻ, Tô Tam Trụ trợn mắt há hốc mồm nhìn mẹ già của mình, lại nhìn mẹ của người yêu anh ta, sau đó buồn bực nói: “Thím à, thím coi trọng cháu, hay là coi trọng em gái cháu?”
Mẹ Từ: “… Đương nhiên là coi trọng cháu, cháu mới là con rể thím mà. Đương nhiên em gái cháu cũng rất có tiền đồ, cái này gọi là dệt hoa trên gấm.”
Lý Xuân Hoa nói: “Vậy cũng không phải dệt cho nhà các bà, đó là của nhà họ Tô chúng tôi. Nói cho các người, thằng ba và Tiểu Lệ dù có kết hôn, thì cũng không có quan hệ xíu xiu nào với con gái tôi. Về sau bọn nó sống một mình, sống thế nào không liên quan tới tôi.”
Mẹ Từ vội vàng nói: “Đó không phải đều là người một nhà sao”
“Sớm ở riêng rồi, sao không thấy con trai nhà các bà quản chuyện con gái nhà các bà lập gia đình hả?”
“Con gái và con trai vẫn không giống nhau.”
Lý Xuân Hoa hừ một tiếng: “Gì mà không giống, con gái nhà chúng tôi chính là tự ra ở riêng, con trai cũng coi như gả ra ngoài.”
Tô Tam Trụ: “…”
Chị dâu cả Lâm Tuyết Cúc nhất thời kích động: “Mẹ, mẹ thật anh minh!”
Lý Xuân Hoa: “…”
Mẹ Từ cũng bị lời này của Lý Xuân Hoa làm kinh sợ rồi, cách nói như thế vẫn là lần đầu nghe thấy.
…
Đừng nói mẹ Từ sợ ngây người, dù là hai người chị dâu của nhà họ Từ cũng sợ ngây người.
Cũng may mà hôm nay các đàn ông của nhà họ Từ đều đi làm ở trong xưởng không ở nhà. Nếu nghe nói như thế, vậy còn không phải sẽ xiên Tô Tam Trụ ngay tại chỗ à.
Nhưng bản thân Lý Xuân Hoa sau khi nói ra lời này, lập tức cảm thấy lời mình nói rất có lý.
Con trai cũng không chăm sóc mình khi về già, cái này có khác gì với gả ra ngoài đâu?
Về phần cái gì mà nối dõi tông đường, bà không có suy nghĩ này. Từ nhỏ bà đã lẻ loi hiu quạnh, từng gặp qua nhiều người đáng thương. Cả đời người vẫn sống khá sung sướng. Khi còn sống đâu quan tâm đến thế giới bên kia.
Trước tiên vứt bỏ sạch sẽ, về sau cũng bớt liên lụy đến con gái nhà bà.