Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Huyện trưởng Triệu nói: “Bỏ đi, sau này tôi cũng xem như là chủ ở đây rồi. Đã đến lúc thực hiện nhiệm vụ của người chủ rồi, tôi mời ông ăn bữa cơm. Trưa mai đến tiệm cơm quốc doanh ăn một bữa, gọi Tiểu Tô đến luôn.”
Trưa ngày hôm sau, ba người gặp nhau trong phòng ăn nhỏ của tiệm cơm quốc doanh.
Bây giờ Tô Mạn bận công việc, cơ hội họ gặp nhau cũng không nhiều.
Sau khi gặp nhau, hai người cũng khách sáo, bảo Tô Mạn gọi món, muốn ăn gì thì gọi nấy.
Tô Mạn nói: “Hai chú phát tài rồi ư? Sao hôm nay rộng rãi vậy?” Bình thường thì keo kiệt, ngay cả lá trà cũng không nỡ đem uống, bây giờ còn biết mời người ta ăn cơm.
Bí thư Cao vui vẻ nói: “Gọi món trước đi, gọi xong rồi bọn chú nói với nhau.”
Tô Mạn tiện tay gọi hai món rau. Bình thường cô cũng có thể ăn thêm bữa, không thiếu thịt để ăn.
Bí thư Cao không hài lòng, ông ta gọi thêm vài món thịt, làm cho huyện trưởng Triệu bên cạnh xót chết đi được: “Lòng dạ ông Cao ác thật!”
Lúc này Tô Mạn mới biết, thì ra người trả tiền là huyện trưởng Triệu keo kiệt hơn.
Sau khi thức ăn được dọn lên, ba người lấy trà thay rượu, uống một ly.
Uống xong, bí thư Cao phát biểu trước: “Tiểu Tô, lần này có lẽ là lần cuối chú ăn cơm với hai người rồi.”
Tô Mạn nghe thấy lời này, lập tức biết ngay họ định nói chuyện gì rồi.
Đây cũng là điều mà cô đã đoán ra được từ sớm, cô lên thì nhất định sẽ có người phải đi.
Quê hương đồ gia dụng Nam Bình là do huyện trưởng Triệu làm nên, ông ta vẫn còn không gian lên cao trong huyện, còn bí thư Cao thì đã là bí thư rồi, ông ta nhất định đi lên trên.
“Bí thư Cao sắp thăng chức rồi?”
“Ha ha ha, cũng không hẳn.” Bí thư Cao bật cười: “Xem như là cùng cấp mà điều động đi nơi khác.”
Hiệu trưởng Triệu nói: “Giả dối. Cái gì là cùng cấp mà điều động đi nơi khác chứ. Phó cán bộ chuyên trách chính là phó cán bộ chuyên trách rồi.”
Bí thư Cao khiêm tốn: “Cái đó không so được với chuyên khu Hoa Châu, chỉ là chuyên khu nhỏ.”
Tô Mạn cười nói: “Có thể đi đến bước này, đó chính là một tiến bộ.”
Ở vị trí của họ có củ cải và hố, cấp càng cao thì hố càng ít, cơ hội cũng càng ít. Vì vậy, cơ hội này của ông Cao thực sự không hề dễ dàng.
Bí thư Cao bưng ly trà cụng ly với Tô Mạn: “Tiểu Tô à, thật ra trong lòng chú rõ, có thể có được thành tích này đều nhờ vào cháu. Nhớ đến chuyện sửa đường lúc đầu, là do cháu dẫn chú vào bàn cùng. Quê hương đồ gia dụng Nam Bình là do cháu làm nên. Nam Bình hôm nay có thể được như vậy đều nhờ công lao to lớn của cháu.”
Tô Mạn cười, uống ngụm trà: “Bí thư Cao, chú nói như vậy cháu không đồng ý đâu. Một lãnh đạo tốt không nhất thiết phải có kiến thức nhìn xa trông rộng, mà là cần phải biết dùng người đấy. Chú có thể tìm đến cháu, tin tưởng cháu, cháu mới có thể làm thành công những chuyện này. Nếu không thì cháu có ý tưởng nhiều đến đâu cũng chỉ là suy nghĩ viển vông.”
Bí thư Cao cười nói: “Nói ra thì chú cũng học được một đạo lý từ các cháu. Làm lãnh đạo nhất định phải rộng lượng, có thể bao dung người khác, cũng phải học cách khai thác nhân tài. Sau này cho dù chú đến nơi khác rồi, chú cũng sẽ làm như vậy. Phải đào tạo người trẻ tuổi có năng lực, phải lắng nghe ý kiến của người khác.”
Tô Mạn cũng cầm ly trà cụng với ông ta một cái: “Thế cháu phải thay những người trẻ tuổi đó cảm ơn chú.”
Huyện trưởng Triệu cũng cụng ly với bí thư Cao: “Ông Cao, ông cứ yên tâm mà đi, Nam Bình giao cho tôi được rồi.”
Tô Mạn nói: “Huyện trưởng Triệu sắp ngồi vào vị trí của bí thư Cao rồi?”
Huyện trưởng Triệu cười nói: “Không chỉ có chú, còn có cháu nữa. Chuyên khu bên kia nói, cháu ngồi vào vị trí của chú. Sau này cháu quản lý kinh tế của Nam Bình.”
Mặc dù Tô Mạn đã biết tin tức này, lúc này vẫn tỏ vẻ đầy kinh ngạc.
Làm cho hai người cười mãi.
Huyện trưởng Triệu nói: “Chuyện này quyết định xong rồi. Tiểu Tô à, chú cũng tiết lộ cho cháu rồi. Sau này ở Nam Bình, chú nhất định sẽ ủng hộ cháu. Chúng ta cũng đừng tranh giành nữa, quản lý Nam Bình một cách thật tốt.”
Bí thư Cao nói: “Ông giành lại tôi sao? Ông đây là đợi nhặt cái có sẵn đấy.”
“……”
“Mặc dù cháu không biết tin này được xác định chưa, nhưng mà nếu như đúng thật như vậy, cháu nhất định sẽ tận tâm đối với Nam Bình, phục vụ cho người dân Nam Bình.” Tô Mạn nói: “Cho dù như thế nào đi nữa, bây giờ chúng ta cũng phải uống một ly, vì tương lai của mọi người, cũng vì tương lai của Nam Bình.”
Ba ly tráng men cụng vào nhau vang lên choang một tiếng.
Thông tin chính thức được đưa xuống vào trung tuần tháng mười một.