Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Thời tiết cũng có hơi lạnh rồi.
Tổ chức chuyên khu bên này tìm Tô Mạn bàn chuyện.
Một là tiến hành bổ nhiệm chính thức cho cô, hai là cũng để cô lựa chọn người tiếp nhận chức vụ thích hợp.
Xưởng gia dụng Nam Bình này là do một tay Tô Mạn xây dựng nên.
Cho nên về phương diện này, cô là người có quyền phát biểu nhất. Bí thư Hải cũng tin vào mắt nhìn của cô.
Thật ra Tô Mạn đã chọn được người thích hợp từ lâu rồi.
Trong mấy lãnh đạo xưởng, người mà cô thấy được nhất là Trần Minh Hoa.
Vốn dĩ Tưởng Hiểu Lượng cũng rất xuất sắc, quả thực anh ta dẫn dắt bộ phận tiêu thụ trong xưởng rất tốt, nhưng mà anh ta vẫn còn quá trẻ. Anh ta khác với Tô Mạn, là một người trẻ tuổi thật sự, thiếu rất nhiều kinh nghiệm từng trải, không giống kiểu người lăn lộn nhiều năm ngoài xã hội như Tô Mạn.
Mặc dù xưởng gia dụng Nam Bình hiện nay đã có khí thế hào hùng, nhưng mà trên thực tế thì vẫn đang trong giai đoạn phát triển, không xem là vững chắc. Tô Mạn cũng không dám đảm bảo tình thế trong nước của thời kỳ sau như thế nào, cho nên phải giao cho một người đáng tin cậy, vững vàng. Dù sao thì dựa vào tình thế hiện nay của Nam Bình, không cần thái độ cấp tiến như trước kia nữa, cũng vẫn có thể phát triển rất tốt.
Tình cảm Trần Minh Hoa dành cho xưởng gia dụng rất nồng hậu, có thể còn sâu đậm hơn cả chính Tô Mạn. Ông ta thật sự vì xưởng gia dụng mà từ bỏ việc lập gia đình, một lòng một dạ hướng về xưởng gia dụng.
Hơn nữa ông ta cũng vô cùng hiểu về công tác sản xuất chế tạo đồ gia dụng, điều quan trọng là những người đã trải qua những biến động của xã hội và bước ra từ xã hội cũ, tính tình cũng rất thận trọng.
Giao xưởng cho ông ta thì xưởng có thể phát triển vững chắc.
Bản thân Tô Mạn cũng ở Nam Bình, cũng có thể cho Trần Minh Hoa một vài kiến nghị. Đây chính là sự sắp xếp ổn thỏa nhất rồi.
Tô Mạn không chỉ đưa ra ý kiến, sau khi ra khỏi ban tổ chức, cô còn đặc biệt tìm bí thư Hải để xin, hi vọng cố gắng để Trần Minh Hoa tiếp nhận chức vụ. Cô không hề muốn đột nhiên sắp xếp một người lạ nào đó đến, đến lúc đó sẽ làm rối tung lên cả. Xưởng gia dụng Nam Binh bây giờ là trụ cột kinh tế của Nam Bình đấy.
Bí thư Hải cười nói: “Cháu yên tâm đi, chuyên khu sẽ tôn trọng ý kiến của cháu. Tiểu Tô, sự phát triển của Nam Bình trong tương lai, phải giao cho cháu rồi.”
Tô Mạn nói một cách nghiêm túc: “Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ.”
…
Tô Mạn từ chính phủ chuyên khu Hoa Châu về đến xưởng thì gọi Trần Minh Hoa đến nói chuyện.
Gần đây Tô Mạn luôn có ý thức giao công việc trong tay cho Trần Minh Hoa, nhưng mà cô không hề tiết lộ tin tức này với ông ta.
Bây giờ mọi thứ đã được xác định, đương nhiên Tô Mạn cũng phải bàn giao rõ ràng với ông ta.
Trần Minh Hoa bây giờ có sự thay đổi rất lớn so với trước kia, đã làm phó xưởng lâu rồi, con người cũng trở nên ung dung hơn rất nhiều.
Tô Mạn bảo ông ta ngồi xuống, cười nói: “Chú Trần, có thể qua thời gian nữa cháu phải rời khỏi xưởng rồi.”
Trần Minh Hoa nghe vậy thì kinh ngạc, suýt chút nữa đứng lên rồi: “Xưởng trưởng Tô, cháu đừng dọa bọn chú, sao cháu lại phải rời khỏi xưởng chứ, đây là nhà của cháu mà. Xưởng này không thể không có cháu.”
Tô Mạn cười nói: “Không tồn tại chuyện không thể có ai. Ai cũng có thể rời khỏi xưởng được, chủ yếu là mọi người có thể luôn giữ vững được tâm thế ban đầu và làm tốt công việc trong xưởng là được.”
Vẻ mặt Trần Minh Hoa trông rất buồn bã, ông ta nói: “Xưởng trưởng, cháu như vậy là muốn đi đâu? Được điều đi sao?”
“Vâng, sau này cháu không quản lý xưởng nữa, Ban tổ chức tìm cháu nói chuyện, nói cháu đảm nhận chức huyện trưởng của huyện Nam Bình.”
Vừa nghe thấy lời này, Trần Minh Hoa lập tức sửng sốt, sau đó thì thở phào một hơi nhẹ nhõm, như thế thì cũng tốt hơn việc xưởng trưởng Tô bị điều đi nơi khác, ở lại Nam Bình, sau này còn có thể quản lý xưởng gia dụng.
Tô Mạn cười nói: “Chú Trần, cháu phải giao xưởng cho chú tiếp tục quản lý rồi.”
Trần Minh Hoa nói: “Lãnh đạo, cháu yên tâm đi, chú nhất định sẽ làm tốt công việc quản lý xưởng.”
“Ý cháu là, chú tiếp nhận vị trí của cháu, đảm nhận chức xưởng trưởng xưởng gia dụng Nam Bình.”
Trần Minh Hoa lại sửng sốt, sau đó lo lắng nói: “Xưởng trưởng, chú sợ chú làm không tốt.”