Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Ngoài việc nhận thư ký, cô còn nhận cả phòng làm việc của lão Cao, không hề thay đổi.
Buổi sáng Tô Mạn mới đến phòng làm việc, thư ký Tôn đã thu xếp xong cho cô rồi.
Thư ký Tôn tuổi tác không lớn lắm, sắp 30, nhưng người rất cẩn thận, phong thái có chút giống lão Cao. Tô Mạn rất hài lòng về tác phong của anh ta.
Bản thân cô là người có gan lớn, nhưng không hy vọng thư ký của mình gan cũng lớn. Thư ký của cô chỉ cần làm việc thành thực là được rồi, khi ra ngoài không cần phải khôn khéo linh hoạt cầm đèn chạy trước ô tô.
Sau khi uống một ly trà, Tô Mạn cảm nhận một chút cảm giác của văn phòng huyện ủy, sau đó đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài.
Cô muốn cảm khái một chút, nhưng tòa nhà này thấp quá, không phải là kiểu nhà cao tầng có thể nhìn xuống dưới đất như trong tương lai. Hoàn toàn không khơi dậy được trạng thái lý tưởng hào hùng.
Bí thư Tôn nói: “Huyện trưởng Tô, bí thư Triệu muốn mở một cuộc họp huyện ủy, mọi người chính thức gặp mặt.”
Thực ra cho dù Tô Mạn không gặp mặt thì mọi người đã quen mặt tới nỗi không thể quen hơn nữa rồi. Mấy lãnh đạo trong huyện ủy đều là người của tổ quê hương gia dụng Nam Bình, có mối quan hệ tốt với Tô Mạn.
Lão Triệu cũng là người trong tổ bọn họ. Bây giờ Tô Mạn thành huyện trưởng, phải nói là Nam Bình hài hòa như thùng sắt. Không hề có một khe hở nào.
Bọn họ không hề có ý kiến về việc Tô Mạn trẻ như thế nhưng lại làm lãnh đạo của bọn họ. Trái lại còn rất chờ mong.
Đến hiện trường hội nghị, bí thư Triệu nói: “Hoan nghênh sự gia nhập của huyện trưởng Tô.”
Trong phòng hội nghị có tiếng vỗ tay vang lên, Tô Mạn nhìn một lượt, ai nấy đều nở nụ cười.
Bí thư Triệu nói: “Cũng không cần giới thiệu nhiều nữa, mọi người đều là người quen rồi. Sự gia nhập của huyện trưởng Tô không chỉ là sự tín nhiệm của cấp trên mà cũng là kết quả cái đích mà quần chúng Nam Bình hướng tới. Tiếp theo đây, chúng ta sẽ nói giới thiệu về công việc với huyện trưởng Tô để cho huyện trưởng Tô hiểu thêm về hiện trạng của Nam Bình.”
Mọi người đều rất hợp tác và lần lượt báo cáo công việc của các bộ phận tương ứng.
Đây là lần đầu tiên Tô Mạn làm huyện trưởng nên không có kinh nghiệm gì cả. Vậy nên nghe rất nghiêm túc.
Các bộ phận báo cáo xong, cô đã hiểu rõ về tình hình của Nam Bình. Hiện tại Nam Bình còn dựa vào một xưởng gia dụng mà sống. Trên thực tế là không quá phong phú về mọi mặt.
Chỉ có thể nói là đã lớn mạnh hơn trước nhiều, nhưng so với một số vùng thu hoạch lương thực hàng năm thì người dân vẫn ở trên mức cơm ăn, áo mặc.
Đồng chí công nhân đã sống tốt hơn, nhưng nguồn cung cấp lương thực cũng hạn chế.
Tất nhiên, ngay cả trong tình hình này, mọi người đều rất hài lòng với tình hình hiện tại ở Nam Bình.
Sau khi mọi người rạng rỡ báo cáo xong công việc của mình, tất cả đều nhìn Tô Mạn.
Đây là đang chờ Tô Mạn chỉ thị công việc cho bọn họ.
Tô Mạn nói: “Tạm thời không có chỉ đạo công việc, đợi sau khi hiểu rõ tôi sẽ nói.”
Đương nhiên mọi người đều hiểu. Dẫu sao Tô Mạn cũng mới đến đơn vị. Trước đây từng quản lý xưởng, nhưng bây giờ là quản lý toàn bộ Nam Bình, điều này rất khác.
Bí thư Triệu cũng không nói gì, lần họp này chủ yếu là vì Tô Mạn. Ông cũng không cần nói gì cả, vì thế bảo mọi người tan họp.
Đợi khi mọi người đi hết, Tô Mạn mới gọi bí thư Triệu: “Chú Triệu, chúng ta nghèo quá.”
Bí thư Triệu: “…”
Tô Mạn nghiêm túc nói: “Trước đây cháu luôn quản lý xưởng, chỉ tiếp xúc với người ở xưởng. Mọi người ngày ngày có cơm ăn, có áo mặc, có việc làm. Cháu không hiểu những chuyện khác. Hôm này nghe xong thì thấy nghèo thật. Thảo nào bình thường chú keo kiệt thế.”
Bí thư Triệu: “…”
Nếu mà không phải Tô Mạn nói thì ông đã đập bộ ấm chén ra rồi mua mới để chứng tỏ bản thân không nghèo.
“Thực ra tình hình đã khá tốt rồi.” Bí thư Triệu nói.
Tô Mạn đáp: “Bí thư Triệu có muốn làm giàu không?”
Bí thư Triệu: “… Muốn.”
“Vậy lúc này chú đừng làm gì cả, chú cứ theo cháu. Chúng ta lên xe dạo quanh Nam Bình một vòng.”
“…” Bí thư Triệu run cầm cập một lúc, chân tay ông ta đã già rồi, không chịu nổi.
Cho dù bí thư Triệu có bằng lòng hay không, buổi trưa hai người không ăn cơm mà mỗi người cầm hai cái bánh ngô xuất phát.
Đến cả lái xe cũng không cần, Tô Mạn tự lái xe đưa thư ký và bí thư, hùng hùng hổ hổ xuất phát.
Tô Mạn đã dành ra thời gian một tuần để đi dạo quanh tám công xã bên dưới Nam Bình, không sót một nơi nào.