Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Đến nỗi sau đó người khiến bí thư Triệu sợ nhìn thấy nhất chính là Tô Mạn.
Nhưng Tô Mạn chưa định bỏ qua cho ông ta. Bí thư Triệu là một người bí thư, một nguồn lao động như thế, Tô Mạn không thể để ông ta ngồi trong văn phòng há miệng chờ sung được.
Sau một tuần, thăm thú hết các công xã, trên đường quay về bí thư Triệu mệt lử, dựa người vào ghế không muốn nói chuyện.
Tô Mạn vừa lái xe, vừa nghiêm trọng nói: “Chú Triệu, chú cũng nhìn thấy rồi đấy, vấn đề rất nghiêm trọng.”
“Không sai, chú thấy rồi, nghèo.” Bí thư Triệu mệt nhoài không muốn nói chuyện.
“Chú nghĩ thế nào?”
“Bây giờ chú muốn nghỉ ngơi một lát.” Bí thư Triệu đáp.
Tô Mạn nói: “Cháu vẫn còn muốn nói với chú về dự định của cháu, làm thế nào để thoát nghèo và trở nên giàu có.”
Bí thư Triệu nghe vậy thì lập tức ngồi thẳng: “Cháu có cách sao? Trời ơi Tiểu Tô, chú biết cháu là một người có thể dựa dẫm mà, đúng là không phí công ra ngoài một chuyến, nhanh thế mà đã có cách rồi. Cháu nói thử xem nào.”
“Cần tăng chuỗi sản xuất phân bón hóa học để đảm bảo nền nông nghiệp phát triển tốt hơn. Nó có thể làm cho mọi người ăn no được bảy tám phần. Hai hoặc ba phần còn lại cần được bù đắp bằng thứ khác.”
“Bù đắp thế nào?”
“Ngành chăn nuôi. Chú có phát hiện ra, Nam Bình chúng ta nhiều núi, nhưng không chỉ cây rừng có ích, mà còn có môi trường thiên nhiên tốt. Bình thường có không ít đồ ăn dân dã, nếu như chúng ta là chăn nuôi thì chắc chắn sẽ rất tốt.”
“Làm thế nào, bây giờ nông dân cũng đang nuôi heo mà.”
“Tốc độ nuôi heo của dân chúng quá chậm. Heo chỉ ăn cỏ thì có dinh dưỡng gì? Chú có biết thức ăn chính của người nước ngoài là gì không?”
“Là gì?”
“Thịt, bọn họ ăn thịt. Vậy nên bọn họ thường béo phì.”
Bí thư Triệu chưa gặp được mấy người nước ngoài nên không biết lời Tô Mạn nói là đúng hay sai. Trong lòng ông ta đầy ghen tị và ngưỡng mộ khi nghe Tô Mạn nói rằng lương thực chính của bọn họ là thịt.
Cùng ở dưới một bầu trời mà khác biệt quá lớn.
“Vậy nên ngành chăn nuôi của bọn họ phát triển rất tốt. Gia súc của bọn họ đều ăn thức ăn dành cho gia súc. Gia súc ăn thứ đó nên lớn rất nhanh nhưng thịt thì không được ngon.”
Bí thư Triệu lập tức đáp: “Còn có loại thịt không ngon cơ à? Dù không ngon thì đó cũng là thịt.”
“Nói như thế thì chú đồng ý rồi nhé, sau này Nam Bình sẽ chuyên chăn nuôi?”
“Làm, làm như thế, đưa thật nhiều thức ăn gia súc về đây.”
“Lấy thức ăn gia súc làm gì, chúng ta xây dựng xưởng thức ăn cho gia súc. Đến lúc đó muốn có bao nhiêu thì sản xuất bấy nhiêu. Sau này đỉnh núi Nam Bình sẽ là bãi chăn nuôi của Nam Bình, nuôi lợn nuôi dê nuôi gà, nuôi thêm mấy con bò sữa nữa.”
Bí thư Triệu vừa nghe làm nhiều như thế, bỗng thấy kinh hãi, nói: “Cần tốn không ít tiền đâu.”
“Không vào hang cọp sao bắt được cọp con, chú Triệu, sau khi chú làm bí thư sao mà giống chú Cao thế.”
Bí thư Triệu: “…” Bây giờ ông ta đã hiểu đôi chút về tâm trạng của lão Cao, làm người đứng đầu không dễ làm. Trách nhiệm của người đứng đầu quá lớn.
Nhưng cuộc sống tốt đẹp mà Tô Mạn miêu tả đã khiến ông ta hướng tới, trái tim của bí thư Triệu bắt đầu lung lay.
“Chú Triệu, chỉ cần chú gật đầu, chúng ta sẽ cùng nhau thành lập đề án trang trại thiên nhiên Hồ Giang. Chú hãy nghĩ về quê hương gia dụng Nam Bình trước đây đi, chẳng lẽ chú lại không có lòng tin với trang trại thiên nhiên này ư?
Bí thư Triệu đã không chịu nổi cám dỗ nữa rồi: “Được, nghe cháu, chúng ta thực hiện cái đó.”
Chẳng phải chỉ là tiền thôi à, tiêu rồi thì có thể kiếm. Nghĩ mà xem xưởng gia dụng Nam Bình hôm nay đã đem đến bao nhiêu thu nhập. Không vào hang cọp sao bắt được cọp con!
Thư ký Trương và thư ký Tôn ngồi trong xe nghe hai lão đại quyết định hướng đi cho Nam Bình như thế thì ngẩn ra.
Lẽ nào không phải là nên tranh luận một lúc, cãi một chút, sau đó quay về mở cuộc họp sao?
…
Về đến huyện, hai người đã quyết định chuyện này.
Bây giờ là tháng 11, thời tiết lạnh rồi, không làm được gì cả. Trước tiên nên bắt tay làm xưởng thức ăn gia súc, những chuyện khác đề năm sau làm.
Vì hai người đứng đầu đã đạt được sự nhất trí, cho nên không ai đưa ra ý kiến phản đối.
Đương nhiên, huyện cũng không nói sẽ mở rộng lớn ngay lập tức mà là quy hoạch một khu vực để tiến hành các dự án thí điểm. Sau khi thí điểm thành công sẽ triển khai trên toàn huyện. Đến lúc đó, tám công xã sẽ tạo ra tám bãi chăn nuôi lớn.