Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố ( Dịch Full)

Chương 790 - Chương 790 - Kết Hôn 5

Chương 790 - Kết hôn 5
Chương 790 - Kết hôn 5

Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian

Phụ trách: Vô Tà Team

Nửa đêm gõ cửa vẫn là lần đầu tiên.

Tô Mạn kéo anh vào, đóng cửa lại: “Có chuyện gì?”

Thôi Hướng Bắc cười lấy ra một thứ từ trong túi tiền: “Mua đồ cho em, muốn đưa riêng cho em.”

Tô Mạn sáp qua xem: “Anh còn mua cái gì hả?”

Thứ này sử dụng một miếng vải màu đỏ gói lại, Thôi Hướng Bắc cẩn thận mở ra, lộ ra chiếc nhẫn màu bạc bên trong.

Tô Mạn nhìn thấy nhẫn, vẻ mặt ngẩn ra.

Thôi Hướng Bắc cầm lấy nhẫn, nhanh chóng mang lên ngón tay cô, chuẩn bị mang ngón giữa, Tô Mạn lệch tay qua, lại mang lên ngón áp út.

“Thật là đẹp, em thích không?” Thôi Hướng Bắc hôn một cái ở trên ngón tay cô.

Tô Mạn cúi đầu nhìn một lúc. Một chiếc nhẫn bạc. Trong lòng cô đột nhiên muốn cười, có lẽ bản thân cũng không nghĩ tới có một ngày, có một chàng trai ngốc nghếch cầm một chiếc nhẫn bạc không đáng tiền đưa cô làm nhẫn kết hôn, thế mà cô còn rất thỏa mãn.

“Thôi Hướng Bắc, nghĩ như thế nào mà mua nhẫn cho em vậy?”

“Đúng lúc trông thấy, cảm thấy vô cùng thích hợp. Chúng ta kết hôn, anh cứ muốn tặng em một thứ khác biệt như vậy.”

Tô Mạn nói: “Vậy anh có biết hay không, nghe nói nước ngoài kết hôn, thì phải đeo nhẫn. Anh như này cũng coi như chó ngáp phải ruồi.”

Thôi Hướng Bắc vừa nghe vậy thì kiêu ngạo. “Đây có thể là chúng ta nhất định phải kết hôn.”

“Vậy anh có biết hay không, ở nước ngoài, đàn ông muốn đeo nhẫn cho phụ nữ, trước tiên phải quỳ một gối xuống, tay nâng hoa hồng, thỉnh cầu người phụ nữ đồng ý lời cầu hôn của anh ta.”

Thôi Hướng Bắc: “…” Nhìn bốn phía một hồi, anh nói: “Chờ anh một chút.”

Sau đó chui ra khỏi phòng.

Tô Mạn ngồi yên ở trên giường nhàn nhã chờ đợi.

Mới vài phút, Thôi Hướng Bắc lại chui qua đây, trong tay đang cầm một tờ giấy, bên trên vẽ một bó hoa, đi đến bên giường, sửa sang lại tóc tai và quần áo của mình một chút, nghiêm túc tươm tất bắt đầu quỳ một gối xuống: “Đồng chí Tô Mạn, xin em đồng ý kết hôn với anh, cùng anh tạo thành một gia đình, trở thành một đôi chiến hữu cách mạng. Cùng anh bên nhau cả đời.”

Tô Mạn nghẹn cười nhìn anh.

Thôi Hướng Bắc có hơi lúng túng: “Thật sự tìm không thấy. Sau này hàng năm anh đều tặng hoa cho em, được không.”

Tô Mạn dịu dàng cười: “Được.”

Sau đó vươn tay đón nhận ‘hoa’ trong tay anh.

Kiểu bầu không khí này, không cần người dạy, Thôi Hướng Bắc cũng biết mình nên hôn cô dâu của mình. Khom thắt lưng xuống thành kính hôn lên môi Tô Mạn.

Một lát sau, Thôi Hướng Bắc đỏ mặt từ trên giường giãy dụa đứng lên: “Còn chưa kết hôn, anh phải trở về ngủ đây.”

Tô Mạn vươn tay ấn anh xuống: “Ngày mai lĩnh chứng rồi!”

Thôi Hướng Bắc mơ hồ ngã xuống một cái, một lát sau lại đứng lên : “Không được, chờ ngày mai.”

Thái độ hết sức kiên trì.

Rất nhiều chỗ khiến Tô Mạn uất ức. Không thể khiến cô ủy khuất hơn nữa. Bọn họ kết nghĩa vợ chồng nhất định phải hoàn mỹ. Sau này Tô Mạn nhớ lại sẽ không để lại tiếc nuối.

Chờ sau khi Thôi Hướng Bắc chạy ra, Tô Mạn ngã nghiêng trên giường, tức giận gạt mớ tóc lộn xộn của mình.

789 lạnh run: “Thật khờ.”

Tô Mạn nhìn qua: “Đúng rồi, quên nhốt mi vào phòng tối nhỏ.”

789 còn chưa phản ứng, trước mắt bỗng tối sầm.

Sáng sớm hôm sau, hai người lại thu xếp chỉnh tề, cầm giấy chứng minh đi lĩnh chứng.

Đầu tiên là kiểm tra thân thể ở trong bệnh viện huyện, sau đó nhận một cuốn cẩm nang trước khi kết hôn.

Tô Mạn nhìn thoáng qua hoàn toàn không thú vị. Ngược lại Thôi Hướng Bắc lén liếc mắt một cái, cả người cũng không tự nhiên. Sau khi xem xong còn lén ngắm nhìn Tô Mạn, trong mắt mang theo chờ mong.

Tô Mạn thấy anh như vậy, trong lòng cười nhạt ha hả.

Mãi cho đến cửa cục dân chính.

Hai người đứng ở cửa nhìn mấy chữ nơi đăng ký kết hôn. Đều hít vào một hơi thật sâu.

“Tô Mạn, anh cứ luôn cảm thấy, giống như còn đang nằm mơ vậy.” Thôi Hướng Bắc nắm lấy tay cô nói.

“Vậy biến giấc mơ này thành sự thật đi.”

Tô Mạn lôi kéo anh đi vào bên trong.

Chờ khi hai người đi ra, mỗi người cầm tờ giấy chứng nhận giống như cầm bằng khen.

Nhìn thấy mấy chữ họ và tên trên tờ giấy kết hôn, đôi mắt cứ nhìn chòng chọc.

Tô Mạn suy nghĩ, chỉ một tờ giấy mỏng manh như vậy, đã biến hai người thành mối quan hệ thân mật nhất.

“Thôi Hướng Bắc, hy vọng đây là lần cuối cùng trong cuộc đời chúng ta tới nơi này.”

Thôi Hướng Bắc sửng sốt một lúc mới phản ứng lại, nét mặt vô cùng nghiêm túc. “Không tới, không bao giờ đến đây nữa.” Sau đó cẩn thận cất giấy chứng nhận kết hôn vào trong lòng ngực mình. Cho dù Tô Mạn muốn tới, anh cũng sẽ không tới nơi này.

Bình Luận (0)
Comment