Khi trở lại nhà họ Tô, mọi người cả nhà họ Tô đến đây, ngay cả Cố Thành và Tôn Cầm cũng từ tỉnh thành tới, về cơ bản hai người cũng không cho người ta tiếp đón, tự mình biết địa chỉ tìm lại đây.
Người nhà họ Tô cũng không biết thân phận của Cố Thành, coi như là họ hàng của Thôi Hướng Bắc mà đối đãi. Thái độ giản dị nhiệt tình.
Lâm Tuyết Cúc trông thấy bọn họ đã trở lại, vui vẻ lôi kéo Tô Mạn trở về trong phòng cho cô xem bố trí phòng tân hôn.
Lần này ba kẻ làm anh đó cũng không làm vô ích, đệm chăn ra giường đều chuẩn bị, ấm nước nóng đều là mỗi người chuẩn bị một cái, chậu nước thì là mỗi người chuẩn bị một đôi. Cái này còn chưa thôi, ba người chị dâu mỗi người mua một bộ quần áo mới áp đáy hòm cho Tô Mạn. Thừa dịp Tô Mạn bọn họ đi ra ngoài lĩnh chứng, Tống Ngọc Hoa và Từ Tiểu Lệ cắt giấy cắt hoa và hai chữ Hỉ đỏ, vui sướng bố trí phòng Tô Mạn.
Bên ngoài, Thôi Hướng Bắc lại bị ba người anh trai ân cần dạy bảo dạy dỗ.
Thôi Hướng Bắc hiếm khi biểu hiện ra vẻ hết sức thành thật ở trước mặt ba anh vợ.
Tô Tam Trụ thậm chí đắc ý dào dạt: “Tiểu Thôi à, lúc trước khi cậu uy hiếp mấy anh em chúng tôi ăn trộm gà để ăn, cũng không nghĩ tới lúc này nhỉ. Về sau tôi đã là anh trai của cậu, phải ngoan ngoãn gọi anh, biết không?”
Lý Xuân Hoa vừa nghe ăn trộm gà, hỏi: “Ăn trộm gà? Ăn trộm gà gì?”
Tô Tam Trụ: “… Mẹ, mẹ nghe lầm rồi.”
Thôi Hướng Bắc thành thật trả lời: “Chính là có một lần bọn họ đi trộm gà rừng ăn, bị cháu phát hiện.”
Tô Nhị Trụ Tô Tam Trụ trợn mắt há hốc mồm nhìn anh.
Lý Xuân Hoa cả giận nói: “Cái chuyện trộm gà trộm chó này cũng không biết xấu hổ mà nói hả, đừng làm hư Tiểu Bắc của bọn mẹ.”
“…”
…
Bởi vì trong nhà có khách, cho nên giữa trưa ăn cơm sớm một chút, nhà họ Tô bày biện một bàn ngay trong nhà, cũng không mời người ngoài, chỉ người nhà họ Tô và vợ chồng Cố Thành.
Tô Mạn và Thôi Hướng Bắc còn nghiêm túc chỉnh tề cài một đóa hoa hồng ở trước ngực. Trông cũng giống như một đôi cô dâu chú rể.
Cố Thành đại biểu vợ chồng Thôi Vệ Quốc, kính rượu cho Tô Thiết Sơn, cảm ơn nhà bọn họ bồi dưỡng đứa con gái giỏi như vậy, còn đồng ý hôn sự của hai người.
Vợ chồng Lý Xuân Hoa vui vẻ bưng chén rượu uống rượu: “Cũng cảm ơn nhà họ Thôi sinh ra một đứa con trai tốt. Tiểu Bắc của chúng ta là một cậu nhóc tốt, tôi rất thích.”
Cố Thành cười nói với Thôi Hướng Bắc: “Tiểu Thôi, còn không mau mau sửa miệng?”
Thôi Hướng Bắc đứng lên, trước đó từng nói với Tô Mạn và anh, mọi người trong nhà gọi cha vợ mẹ vợ là cha mẹ: “Cha mẹ, về sau con nhất định sẽ hiếu thảo với hai người.”
“Được, đứa trẻ ngoan.” Lý Xuân Hoa vui vẻ vô cùng. Càng nhìn chàng rể này, càng cảm thấy cực kỳ hài lòng.
Lại nhìn ba thằng con nhà mình và Tiểu Bắc ngồi cùng nhau, chênh lệch này lại càng rõ ràng.
“Tiểu Bắc à, về sau mẹ coi con như con trai ruột mà thương yêu.”
Ba anh em nhà họ Tô cười ha hả trong lòng một hồi. Đãi ngộ của con trai ruột cũng không ra sao.
Vẻ mặt Thôi Hướng Bắc cảm động: “Mẹ với cha cũng giống như là cha mẹ ruột của con vậy.”
Tô Thiết Sơn vui vẻ chạm cốc với Cố Thành.
Hiếm khi khích lệ nói: “Thằng nhóc này cha thích.”
Nhưng khiến ba anh em nhà họ Tô ghen tị vô cùng. Cha bọn họ kiệm lời ít nói, càng đừng nói khen người ta. Nhìn xem lúc này cũng cười híp cả mắt.
Lý Xuân Hoa cũng náo nhiệt tiếp đón vợ chồng Cố Thành: “Người anh em ông Cố này, đến, ăn nhiều đồ ăn đi, đừng khách sáo. Chúng ta cũng coi như nửa sui gia.”
Cố Thành cười gật đầu: “Đúng, về sau chúng ta cũng là sui gia. Đều là người một nhà.”
Người một nhà đang ăn vui vẻ.
Cửa nhà bị gõ vang lên. Tô Tam Trụ nhanh chóng đi mở cửa, mở cửa ra vừa thấy, nhận ra là bí thư Triệu.
Bí thư Triệu kinh ngạc nói: “Sớm như vậy đã ăn cơm rồi.”
Ông ta cũng vừa tan tầm mới vội vàng lại đây náo nhiệt một chút. Tuy rằng bảo không mời ông ta, nhưng Tô Mạn là huyện trưởng trong huyện, bản thân ông ta là một lãnh đạo biết cô kết hôn, dù sao cũng phải lại đây nhìn xem, tỏ vẻ chúc phúc.
Lý Xuân Hoa vừa nghe là bí thư Triệu đến, nhanh chóng mời người vào ăn cơm: “Bí thư Triệu tới đúng lúc lắm, chúng tôi vừa mới khai tiệc.”
Tô Mạn cũng không nghĩ tới chú Triệu cũng đến đây, cười với Thôi Hướng Bắc đi qua: “Đồng chí Triệu, cảm ơn chú còn đặc biệt chạy lại đây một chuyến.”