“Đương nhiên phải đến rồi, cháu chính là quan phụ mẫu của Nam Bình chúng ta, là người bạn thân thiết của chú. Cháu không muốn tổ chức lớn, chú cũng phải đại biểu các đồng chí khác lại đây chúc mừng. Cũng chúc cháu và đồng chí Thôi Hướng Bắc tân hôn hạnh phúc, trăm năm hòa hợp.”
Tô Mạn và Thôi Hướng Bắc vội vàng nói lời cảm ơn.
Lại mời ông ta ngồi vào vị trí.
Bí thư Triệu cũng không khách khí, đến đây là muốn uống chén rượu mới có thể đi. Khách sáo ngược lại không có ý nghĩa.
Mới vừa vào tiệc, ông ta cười chào hỏi với mọi người. Khi trông thấy Cố Thành cảm thấy người xa lạ này có chú quen mắt, thoáng cái không nhớ ra được. Mới vừa bưng chén rượu muốn uống một chén với mọi người, đột nhiên nhớ tới: “Ông Cố —— chủ tịch tỉnh Cố!”
Ông ta trừng to mắt nhìn về phía Cố Thành.
Cố Thành cười nói: “Đồng chí Triệu Quốc Bình, hôm nay chúng ta chỉ uống rượu.”
Bí thư Triệu: … Như vậy còn uống tiếp thế nào hả?
Ngược lại người nhà họ Tô vẫn chưa phản ứng lại, Lý Xuân Hoa còn hỏi, chủ tịch tỉnh là làm cái gì?
Tô Thu Nguyệt nắm lấy chiếc đũa: “Quản lý tỉnh Hồ Giang chúng ta?”
Người nhà họ Tô im lặng một hồi, sau đó nhìn về phía Cố Thành.
Cố Thành bị nhìn tới mức xấu hổ: “Đều là công việc vì nhân dân phục vụ thôi.”
“…”
Tôn Cầm cười nói: “Đúng đúng đúng, đều là công việc vì nhân dân phục vụ.”
Lý Xuân Hoa đã sắp không cầm đũa nổi. Trong đầu tính xem ở Hồ Giang này phải lớn đến mức nào. Con gái làm huyện trưởng, bọn họ cảm thấy đã lớn tới mức không thể lớn hơn nữa, vậy chủ tịch tỉnh…
Tô Mạn nói: “Hôm nay chính là ngày con kết hôn, cũng không thể khiến chú Cố không được tự nhiên. Hôm nay chúng ta uống rượu mừng mà. Người một nhà cùng nhau chúc mừng. Mọi người quản nhiều như vậy làm gì? Công nhân nông dân cán bộ, đó đều là người một nhà.”
Lý Xuân Hoa vội vàng nói: “Đúng đúng đúng, dùng bữa dùng bữa đi. Cố… Đồng chí Cố, đừng khách sáo.”
Mọi người nhanh chóng cầm đũa ăn cơm.
Bí thư Triệu cảm thấy mình đến nhầm rồi, hôm nay không nên tới, sau khi đến đây phát hiện một bí mật lớn như vậy của Tiểu Tô, cứ cảm thấy cực kỳ không thích hợp.
Lúc trước Tiểu Tô còn gạt ông ta, quả nhiên không trốn khỏi hỏa nhãn kim tinh của ông ta. Biết ngay là chủ tịch tỉnh Cố và cô quen nhau.
Cơm nước xong xuôi, bí thư Triệu vội vàng tìm cái cớ rồi đi mất.
Vợ chồng Cố Thành dặn dò Tô Mạn và Thôi Hướng Bắc vài câu, cũng phải quay về Hồ Giang.
“Tiểu Bắc, Tiểu Tô, các cháu đã kết hôn rồi. Hy vọng sau này dù là mưa gió thăng trầm, các cháu đều có thể dắt tay nhau đi qua cả đời. Quý trọng duyên phận đến không dễ dàng này.”
Tô Mạn và Thôi Hướng Bắc liếc nhau, sau đó đều cười trả lời: “Chúng cháu sẽ quý trọng.”
Cố Thành bọn họ không ngồi xe riêng lại đây, mà ngồi xe khách. Tô Mạn và Thôi Hướng Bắc tiễn bọn họ đến bến xe, còn tiễn bọn họ lên xe.
Nhìn thấy xe đi rồi, buổi chiều Thôi Hướng Bắc cũng không có chuyện gì, giấy kết hôn cũng nhận rồi, hợp pháp. Có phải có thể hay không…
Anh nắm lấy tay Tô Mạn: “Tô Mạn, chúng ta có phải, có phải sẽ về nhà hay không…”
Tô Mạn nhìn đồng hồ một hồi: “Ồ, còn rất sớm, em đến văn phòng bên kia xử lý một ít công việc.”
Thôi Hướng Bắc: “…”
Nhìn thấy anh như vậy, Tô Mạn lén cong khóe môi một cái.
Bây giờ thì biết sốt ruột rồi, lúc trước tỏ thái độ gì hả?
Để anh dễ dàng thực hiện như thế, sao mà được chứ.
Tô Mạn thật đúng là dẫn Thôi Hướng Bắc vào trong văn phòng làm việc.
Mọi người trông thấy Tô Mạn lại đây làm việc vào ngày kết hôn, còn dẫn người yêu cùng lại, lập tức nghiêm nghị cung kính.
Ngồi ở trong văn phòng, Tô Mạn bàn bạc chuyện nuôi trồng ở Nam Bình với Thôi Hướng Bắc. Trên mặt là dáng vẻ hết sức chuyên chú muốn làm công việc.
Thôi Hướng Bắc: “…”
Mãi cho đến khi tan tầm, Tô Mạn mới dẫn Thôi Hướng Bắc về nhà.
Kết quả về đến trong nhà, một người cũng không có. Cầm tờ giấy nhìn một cái. Đồng chí Tô Thu Nguyệt vào trong xưởng tìm đồng chí nữ cầm đuốc soi đêm trò chuyện. Hai vợ chồng già thì đi theo gia đình Tô Đại Trụ thăm cháu trai cháu gái. Đồ ăn đều hâm nóng ở trong nồi. Bảo Tô Mạn bọn họ tự mình giải quyết.
Tô Mạn: “…” Có cần thiết không, buổi tối cô có thể ầm ĩ ra bao nhiêu tiếng động chứ.
Thôi Hướng Bắc gấp gáp đi bưng đồ ăn cho Tô Mạn, bưng trà rót nước, rất ân cần.
Thật vất vả chờ Tô Mạn ăn xong rồi, đang rục rịch, cửa nhà bị gõ vang.
Tô Mạn vừa mở cửa ra nhìn, là chủ nhiệm hội liên hiệp phụ nữ Ngô Tiểu Hội.