Trại chăn nuôi cũng không lạ gì, nhưng trại chăn nuôi ở Nam Bình không giống những nơi khác. Bọn họ dùng trang thiết bị nhập khẩu từ nước ngoài để làm ra thức ăn cho gia súc, phương pháp chăn nuôi cũng được gọi là phương pháp khoa học. Quan trọng nhất là những gia súc được nuôi ấy vô cùng mạnh khỏe, bằng chứng hùng hồn đó đã chứng tỏ lần này sự nghiệp chăn nuôi của Nam Bình cực kỳ thành công.
Không nói đến ai khác, chỉ có những huyện ở khu Hoa Châu này sinh lòng riêng. Bọn họ sôi nổi liên hệ với huyện Nam Bình, muốn đặt trước thịt của trại chăn nuôi.
Đối với những huyện này, Tô Mạn đều trả lời qua loa chứ không đồng ý. Cô chuẩn bị cung ứng phần thịt da đầu tiên này cho huyện, tiếp theo mới đưa ra tiêu thụ ở tỉnh thành, dự định mở thị trường ở ngoài đó để sau này trại chăn nuôi cung cấp cho nguồn tiêu thụ cố định.
Các huyện ở khu Hoa Châu bỗng chốc cảm thấy bực bội, trong lòng họ lại không khỏi ngậm ngùi. Ai mà ngờ Tô Mạn biết làm đồ gia dụng, bây giờ đi làm huyện trưởng, cô còn hiểu biết về chăn nuôi.
Thời buổi này làm huyện trưởng không hề dễ dàng, lại còn đòi hỏi người ta phải thông thạo đủ loại ngành nghề.
Mượn gió đông này[2], huyện Nam Bình kêu gọi cả huyện mở trại chăn nuôi.
[2] Kế “mượn gió đông” để dụng hỏa công trong trận Xích Bích của Gia Cát Lượng.
Tô Mạn biết một số công xã không có tiền nên làm không nổi, cô rất hào phóng với họ. Huyện sẽ cung cấp thức ăn chăn nuôi và giống tốt cho họ trước, đợi sau này cho gia súc xuất chuồng, họ lại cung cấp số gia súc tương ứng đã nuôi lớn cho huyện.
Nếu như đổi thành huyện trưởng khác thì đã không dám nói năng hào phóng như vậy, các lãnh đạo khác ở huyện cũng sẽ không đồng ý, dù sao phải tốn một khoản tiền lớn mà.
Nhưng hiện giờ trong huyện kiếm được rất nhiều tiền, tất cả đều liên quan đến Tô Mạn, với lại lão Triệu ủng hộ vô điều kiện, đương nhiên chuyện này cũng nhịp nhàng theo.
Điều đó khiến các lãnh đạo ở công xã phấn khởi không thôi, họ càng thêm kính nể bội phục Tô Mạn từ tận đáy lòng. Đây mới thật sự là huyện trưởng một lòng vì nhân dân.
Do đã vào mùa thu, trái lại không thích hợp để chọn giống tốt, tốt nhất là đầu xuân năm sau. Vì thế lúc này các công xã nộp danh sách nhu cầu trước, sau đó chuẩn bị sẵn sàng để làm việc.
Trại chăn nuôi đều được quy hoạch sớm từ lâu, hiện giờ cũng chỉ dựa theo trại chăn nuôi đầu tiên của Bắc Hà để tiến hành sửa chữa.
Có rất nhiều lãnh đạo công xã chạy tới trại chăn nuôi đầu tiên của Công xã Bắc Hà để tham quan học tập, trái lại khiến các lãnh đạo Bắc Hà kiêu ngạo không thôi.
Trừ trại chăn nuôi, xưởng chế biến thức ăn gia súc trong huyện cũng có tiếng.
Trại chăn nuôi ở nơi khác đều đến đây đặt hàng.
Hơn nữa có rất nhiều đồng chí xã viên nuôi heo trong nhà, khi họ biết heo ăn thức ăn chăn nuôi này sẽ ngày càng béo, họ cũng nộp đơn cho công xã, xin được cấp thức ăn gia súc.
Trong chốc lát, công tác chăn nuôi của huyện Nam Bình trở nên sôi nổi tưng bừng.
Lãnh đạo khu Hoa Châu còn cố ý mời Tô Mạn và bí thư Triệu đến để phổ cập về trại chăn nuôi.
Tô Mạn lái xe tử đưa bí thư Triệu qua đó, dọc đường đi hai người thảo luận rằng dám chắc lần này người ta bảo họ chia sẻ kinh nghiệm rồi.
Bí thư Triệu là người hay cáu gắt, trong lòng ông ta biết là muốn tốt cho người dân, nhưng dẫu sao cũng cảm thấy bất bình: “Toàn nói mát lại còn vớ được lợi ích.”
Tô Mạn vừa lái xe vừa nói: “Đến lúc đó cháu sẽ nói với họ rằng không phải cứ muốn vơ lợi ích là vơ, muốn học hỏi kinh nghiệm, vậy thì trả học phí.”
Bí thư Triệu hơi lo: “Chắc chắn lãnh đạo khu sẽ giải quyết theo tình hình chung.”
“Vậy nên qua đó phải khóc, trẻ con biết khóc mới được quan tâm. Lão Triệu, chú là người từng trải, chuyện này giao cho chú, cháu đứng bên cạnh phất cờ cổ vũ chú thôi.”
Bí thư Triệu: “... Chú làm không được đâu.”
“Sao lại không được, cháu nhớ lần trước vì quê hương của đồ gia dụng Nam Bình, chú phát huy trước mặt chú Đổng hay biết bao. Lần này cháu làm lớn, cháu phải biến Nam Bình thành cơ sở chăn nuôi tự nhiên của tỉnh Hồ Giang. Cháu sẽ bảo chuyên khu chi tiền, tỉnh chi tiền, dù sao cháu phải đòi tiền.” Nói đến tiền bạc, Tô Mạn nghiến răng nghiến lợi: “Ngẫm lại lúc trước chúng ta mở trại chăn nuôi, dốc hết bao nhiêu vốn liếng, gần như dốc sạch số vốn ban đầu. Chú cam chịu để họ học hết à?”
Đương nhiên là không, bí thư Triệu lập tức quyết định.
Lúc hai người đến nơi thì thấy lãnh đạo ở những huyện khác đã có mặt đông đủ.
Thấy nhóm Tô Mạn đến, bọn họ còn ló đầu ra hỏi thăm chuyện của trại chăn nuôi.
Bí thư Triệu không quá cởi mở với họ.