Bí thư Hải cười nói: “Hiện giờ trại chăn nuôi đầu tiên của huyện Nam Bình thành công, chứng tỏ phương pháp của họ chính xác, tôi cảm thấy chuyện này hoàn toàn có thể tham khảo.”
Lúc trước Nam Bình làm quê hương của đồ gia dụng, tức là có thể cho những huyện khác tham khảo. Kết quả đợi quê hương đồ gia dụng Nam Bình hoàn thành, bọn họ phát hiện tham khảo cái này hơi khó, bởi vì những huyện khác thiếu người chịu lăn xả như Tô Mạn.
Nhưng bây giờ vẫn có thể tham khảo trại chăn nuôi, dù sao ăn thịt với làm đồ gia dụng khác nhau. Thời buổi này, chỉ cần là đồ ăn thì không lo không bán được, có bao nhiêu giành bấy nhiêu, cung không đủ đầu, hơn nữa cũng không tồn tại sự cạnh tranh, quan trọng nhất là phải biết chăn nuôi.
Hiện giờ Nam Bình chăn nuôi thành công, tức là có thể cho những huyện khác tham khảo.
Bí thư Triệu nói: “Bí thư Hải à, vì tổ chức chăn nuôi mà lúc trước Nam Bình của chúng tôi chịu áp lực lớn dữ lắm luôn, hơn nữa còn bị các đồng chí ở sau lưng mách lẻo, chúng tôi sống không hề dễ dàng.”
Lãnh đạo của những huyện khác: “...”
Bí thư Hải nói: “Chuyên khu luôn luôn ủng hộ mọi người.”
Bí thư Triệu gật đầu: “Đúng vậy, cho nên chúng tôi mới có đủ sự kiên trì để tiếp tục làm, bởi vì không thể phụ sự ủng hộ của lãnh đạo chuyên khu. Thế nhưng đồng chí ở những huyện khác thật sự khiến người đau lòng thất vọng.”
“Lão Triệu, ông không thể nói như vậy, mọi người cũng chỉ đề xuất ý kiến thôi mà.” Bí thư ủy ban nhân dân huyện Tiểu Dã phản bác.
Bí thư Triệu nói: “Huyện của chúng tôi không có quặng mỏ như huyện các ông, chúng tôi chẳng có gì cả, đành phải tự tay lần mò. Lúc trước các ông không đề xuất ý kiến thì cũng nói mát đấy thôi.”
“Lão Triệu, ông ăn nói thật quá đáng.” Lại thêm một bí thư Ủy ban Nhân dân huyện khác lên tiếng.
Bấy giờ Tô Mạn mới nói: “Các chú cũng không thể chỉ nói lão Triệu, trước đây chúng cháu thật sự đau lòng, suýt nữa thì từ bỏ rồi. Bây giờ ngẫm lại mà sợ, nếu lúc trước chúng cháu từ bỏ thì đâu được thành công như hôm nay.”
Bí thư Hải nói: “Giờ đây không phải lúc để chúng ta oán trách lẫn nhau, chúng ta phải giải quyết theo tình hình chung.”
Bí thư Triệu không vui: “Lãnh đạo à, trước đây chúng tôi thật sự giải quyết theo tình hình chung, áp lực lớn dữ lắm. Vì trại chăn nuôi này, chúng tôi còn cố ý nhập khẩu một dây chuyền sản xuất thức ăn chăn nuôi, mua nhiều giống tốt như vậy, dốc hết vốn liếng. Chúng tôi còn sắp xếp người ra nước ngoài học tập kỹ thuật chăn nuôi, Huyện trưởng Tô tự mình chạy đi khắp nơi tìm tư liệu đến bạc đầu. Chúng tôi đã phải trả giá rất nhiều.”
Tô Mạn nói: “Lão Triệu à, chú đừng nói nữa, chuyên khu sẽ không bạc đãi chúng ta đâu, các đồng chí ở huyện khác cũng sẽ không bạc đãi chúng ta.”
Bí thư Hải nghe ra họ đang đòi lợi ích đây mà.
Ông ta nói lời an ủi: “Mọi người có công với huyện, chuyên khu biết cả mà, sẽ có khen thưởng, các người đều là cán bộ xuất sắc, công lao này sẽ được ghi lại trên hồ sơ.”
Bí thư Triệu nói: “Thật ra chúng tôi cũng không để ý thành tựu cá nhân đâu, chủ yếu đây là vinh dự của cả tập thể.”
Tô Mạn nói: “Lão Triệu nói rất đúng, lần này cả huyện đều ra sức cố gắng, từ trên xuống dưới đều vì chuyện này mà làm rất nhiều việc. Vì lần này làm trại chăn nuôi, chúng tôi còn nghiêm khắc hơn trong vấn đề an ninh trật tự, có thể nói từ trên xuống dưới phải trả giá rất nhiều. Bây giờ tôi dám đảm bảo cả tỉnh Hồ Giang này, Nam Bình tuyệt đối là nơi thích hợp nhất để phát triển chăn nuôi.”
Bí thư Triệu: “Tôi cảm thấy chúng tôi có thể trở thành cơ sở chăn nuôi của tỉnh Hồ Giang.”
Tô Mạn tiếp lời ngay: “Nói như vậy, hay là chúng ta làm một dự án, dự án cơ sở chăn nuôi tỉnh Hồ Giang, tất cả công xã và huyện của tỉnh đều có thể đến tìm chúng tôi học tập.”
Bí thư Hải và cán bộ chuyên trách Lâm: “...”
Bí thư Ủy ban Nhân dân huyện Tiểu Dã lại nói: “Nam Bình của các người có không ít dự án nhỉ, lúc trước là quê hương đồ gia dụng, bây giờ lại là cơ sở chăn nuôi.” Sao không lên trời luôn đi?
Tô Mạn cười nói: “Quá khen, Nam Bình của chúng tôi tích cực cố gắng như thế đó, tìm kiếm con đường phát triển mà.”
“…”
Bí thư Hải đang định nói chuyện, Tô Mạn lại nói: “Thật ra chúng tôi đề nghị như vậy cũng vì suy nghĩ cho chuyên khu Hoa Châu thôi. Cứ một mình chăn nuôi ròng rã, làm mãi cũng không có đường phát triển. Chỉ khi làm nên cơ sở chăn nuôi thì mới tính là có thể đại diện, để cho các đồng chí khu Hoa Châu đều quan tâm đến việc chăn nuôi. Hơn nữa chúng tôi cũng có tư cách làm cơ sở chăn nuôi mà, chúng tôi có xưởng chế biến thức ăn gia súc, có trại chăn nuôi, có giống tốt và có kỹ thuật.”
Bấy giờ chủ đề cuộc họp đã thay đổi từ việc phổ cập chăn nuôi sang chủ đề liệu Nam Bình có thể trở thành cơ sở chăn nuôi hay không.