Nam Bình hiện nay dưới sự quản lý của cô và Lão Triệu, kiên cố vững vàng, cộng thêm câu khen ngợi của đồng chí chủ tịch lúc trước. Cô cảm thấy mình vẫn có khả năng cho mọi người trong gia đình sống một cuộc sống an ổn trong điều kiện này.
Lý Thục Hoa nhận được điện thoại rất vui, nghe Tô Mạn mời họ đến Nam Bình, trong lòng thấy rất cảm động: “Công việc con bận rộn, chúng ta đến lại ảnh hưởng con. Mà cha con thì bây giờ không chịu xa mấy lão chiến hữu của ông ấy đâu, cả ngày ở bộ tham mưu làm cái gì mà sa bàn chiến tranh với bọn họ. Nào ông ấy có chịu đi nơi khác.”
“Nhưng con thấy ở bên đó lạnh lắm, hơn nữa Thôi Hướng Bắc cũng không ở nhà, cha mẹ qua bên này với con cho vui.”
“Không phải lo về cha mẹ đâu. Cha mẹ sống ở đây tốt lắm. Bây giờ còn con cái nhà ai cả ngày ở bên cha mẹ nào, bao nhiêu nhà trong đại viện chúng ta con cái mấy năm chưa trở về, ở ngoài phấn đấu sự nghiệp cả. Con với Tiểu Bắc đạt được thành tựu trong lòng cha mẹ cũng mừng theo. Xưởng đồ gia dụng Nam Bình trước con lập, bây giờ gặp ai cha con cũng khoe với người ta. Những chuyện Tiểu Bắc làm cha mẹ chẳng biết được bao nhiêu, cha con nói giờ là trông cậy vào con cho ông ấy nở mày nở mặt.”
Trong lòng Tô Mạn không rõ là tư vị gì: “Nhưng con nhớ cha mẹ lắm.”
“Chờ thời tiết ấm áp hơn, mẹ bảo cha con xin nghỉ mấy ngày đến thăm các con.”
Tô Mạn cũng không biết nên nói thế nào nữa.
Cô không nhớ rõ cụ thể là tháng mấy bắt đầu. Trước kia cô không quá chú ý đến đoạn lịch sử thời kỳ này.
Chỉ là cô cảm thấy, cái tính kia của đồng chí Lão Thôi rất dễ gây xích mích với người ta.
Mà đồng chí Tiểu Thôi lại làm công việc nghiên cứu nữa.
Cô không cách nào yên tâm được.
Không biết Thôi Hướng Bắc bao giờ mới trở về, đợi anh ấy về mình phải dặn anh ấy chú ý hơn.
Tốt nhất vẫn là ở lại Hồ Giang. Nếu thật sự xảy ra chuyện thì còn có mình hỗ trợ.
…
Tô Mạn đến cuối vẫn không yên tâm nhà họ Thôi bên kia.
Dẫu sao thì họ cũng ở thủ đô, lỡ như xảy ra chuyện gì đấy, cô không tới kịp được. Cho nên vẫn phải nói đàng hoàng với họ, tốt nhất là để đồng chí lão Thôi bình tĩnh hòa nhã hơn một chút.
Nghĩ một hồi, cô quyết định nói với Lý Xuân Hoa, Tết năm nay cô muốn qua bên thủ đô đón Tết.
Lý Xuân Hoa vừa nghe thấy thì nói: “Đúng là phải qua bên đó đón cái Tết. Mấy năm Tiểu Thôi không về nhà, con tốt xấu gì cũng là con dâu nhà người ta, nên quay về đón Tết cùng với người lớn. Mẹ với cha con, con cũng đừng lo lắng, các anh trai con đều ở bên này, còn có chị con nữa. Quay về mẹ gào to một cái là cả nhà chúng ta náo nhiệt liền đấy. Chỉ là đường xa như vậy, một mình con đi có ổn không?”
“Cái này thì không có gì, đến lúc đó con mua vé giường nằm, người mua vé giường nằm ít, con ngủ một giấc là đến ngay thôi.”
Tô Mạn đã quyết định xong, buổi tối cô dọn dẹp đồ đạc trong phòng. Nghĩ đến chuyện trong tương lai, trong lòng cô có chút mơ hồ và khó chịu. Đây là một cảm giác bất lực.
Nghĩ đến việc mình vẫn còn một hệ thống, nhưng ngoài việc mua một vài vật phẩm cuộc sống hàng ngày và một vài đồ vật không mấy quan trọng ra thì cũng không có tác dụng lớn gì.
Sau khi thu dọn đồ đạc xong, ngày hôm sau Tô Mạn lại đến huyện nhắn nhủ với chú Triệu. Cô muốn xin nghỉ phép một thời gian, dù sao thì cô cũng nhất định sẽ quay lại trước khi vào xuân, thời gian này để ông ta trông coi huyện, bất kì một tên trộm, cắp vặt nào cũng phải bắt được, không thể để kẻ ti tiện bỉ ổi nhân cơ hội làm càn được.
“Vào xuân huyện chúng ta sẽ làm một trận lớn, đây là điều rất quan trọng. Không thể để kẻ xấu phá hoại kế hoạch phát triển Nam Bình của chúng ta được.”
Bí thư Triệu nói với vẻ mặt kiên định: “Xem ai dám đến phá hoại. Cháu cứ yên tâm đi. Nhưng mà cháu cũng phải mau chóng quay về, Nam Bình này vẫn không thể thiếu cháu được đâu.”
Tô Mạn gật gật đầu, nghĩ vừa đi vừa về cũng chỉ có vài ngày. Cô cũng không chuẩn bị ở quá lâu bên thủ đô.
Trước khi xuất phát, Tô Mạn còn gọi điện thoại cho nhà ông Thôi bên kia.
Lý Thục Hoa vừa nghe con dâu sắp qua đây đón Tết thì vui chết đi được: “Trời tuyết thế này đi đường không thuận tiện, hay là con đợi sang xuân rồi qua đây.”
“Mẹ, không sao đâu. Con tìm chú Cố mua vé giường nằm giúp con, trên đường đi cũng rất dễ chịu. Sang xuân thì công việc ở huyện rất nhiều, con sợ không tranh thủ được thời gian.”
“Thế được, lát nữa mẹ đi đón con.”
Sau khi cúp điện thoại, Lý Thục Hoa phấn khởi nhanh chóng đi nói chuyện này với Thôi Vệ Quốc.