Thôi Vệ Quốc cũng rất vui khi biết cô đến, nói bình thường sao có thể không nhung nhớ được chứ, nhưng không phải tất cả đều bận sao? Hiếm khi con dâu qua đây đấy. Đây cũng là lần đầu tiên con dâu đến nhà sau khi hai vợ chồng trẻ kết hôn.
“Nhanh chóng sắp xếp lại phòng của Tiểu Bắc đi, xem thử có cần mua thêm thứ gì không. Bên này lạnh, đừng để Tiểu Tô cảm lạnh. Thức ăn cũng cần phải chuẩn bị, mấy cái phiếu thịt đó đem đi dùng đi, mua thêm nhiều thịt về. Còn số thuốc bổ đó của tôi, bảo Tiểu Ngô đến phòng hậu cần lấy về cho tôi, để bồi bổ cho Tiểu Tô.”
Đến cấp bậc và cái tuổi này của họ, bình thường sẽ được cấp cho thuốc bổ. Nhưng mà Thôi Vệ Quốc không uống, đều để ở phòng hậu cần cả, cho những người cần hơn, có lúc cũng xách đến bệnh viện cho những bệnh nhân đó uống.”
Lần này biết Tô Mạn sắp đến, ông muốn mang về cho con dâu mình bồi bổ sức khỏe.
Lý Thục Hoa vui cười, nói: “Anh đối xử với Tiểu Bắc cũng không tốt như vậy.”
“Con trai cần đối xử tốt như vậy làm gì, Tiểu Tô là nữ đồng chí, không giống.”
Lý Thục Hoa cười, lòng thầm rằng ông Thôi này xem con dâu như con gái ruột rồi.
“Cũng không biết khi nào Tiểu Bắc mới về. Bây giờ người ở đâu chúng ta cũng không biết nữa.”
Một năm nay Thôi Hướng Bắc đều ở thủ đô.
Nhưng mà ngay cả thời gian về nhà thăm cha mẹ mình anh cũng không có. Bởi vì lần trước làm cái động cơ đó, khiến cho viện nghiên cứu của thủ đô rất có hứng thú, cho nên thành phần cốt cán của ban nghiên cứu và phát triển của họ đã đến viện nghiên cứu của thủ đô.
Mặc dù Thôi Hướng Bắc còn trẻ, lý lịch từng trải không nhiều, nhưng có khả năng làm việc nghiên cứu và phát triển này thì chính là thành phần cốt cán rồi.
Sau khi anh đến, rất nhanh đã nhận được sự xem trọng của các nhà khoa học trong đó. Một năm nay, ngoài làm nghiên cứu và phát triển ra, anh còn tiến hành học sâu rộng hơn và được lợi rất nhiều. Anh có chỉ số IQ cao, khả năng quan sát tốt, thế nào cũng có thể phát hiện ra được một vài điểm mấu chốt của nghiên cứu phát triển. Khiến anh càng ngày được xem trọng trong cơ quan nghiên cứu.
Cái gọi là người tài giỏi luôn có nhiều việc để làm cứ như vậy mà đến, anh cũng không có thời gian nghỉ ngơi nữa. Không dễ gì mới hoàn thành công việc nghiên cứu phát triển, đợi hoàn thành xong anh sẽ xin phép về nhà. Hơn nữa lần này xin nghỉ phép cũng khá lâu, trực tiếp xin luôn một tháng.
Nhất định phải đợi năm sau mới có thể quay lại.
Đồng chí lâu năm của viện nghiên cứu càng khuyên anh dứt khoát đón người ta đến cạnh mình luôn, đỡ phải nhớ nhung. Dù sao thì bên này cũng có chỗ ở cho người nhà. Hơn nữa trong viện cũng có cung ứng, người nhà đến bên này cũng không lo không nuôi nổi.
Thôi Hướng Bắc cười nói: “Vợ tôi là một nữ đồng chí rất tài giỏi. Cô ấy có lý tưởng và sự nghiệp riêng của mình, tôi không thể chăm sóc cô ấy thì cũng không thể làm lỡ cô ấy được.”
Sau khi rời khỏi viện nghiên cứu, Thôi Hướng Bắc vẫn quyết định về nhà một chuyến thăm cha mẹ mình trước. Dẫu sao thì cũng đã hai năm chưa về nhà rồi, cũng không thể ngang qua cửa nhà mà không vào được.
Thôi Vệ Quốc với Lý Thục Hoa nhìn thấy anh về nhà thì vui mừng không xiết. Hỏi anh có phải đón Tết ở nhà không.
Thôi Hướng Bắc ngại ngùng nói: “Con muốn đến Nam Bình bên kia thăm Tô Mạn.”
Lý Thục Hoa vừa nghe anh nói vậy thì cười nói: “Thế thì con không cần đi nữa. Tiểu Tô sắp đến thủ đô rồi, chuyến tàu hỏa ngày mốt.”
Thôi Hướng Bắc nghe vậy thì vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc vui mừng: “Mẹ, thật hay giả vậy?”
“Lừa con làm cái gì?”
Thôi Vệ Quốc ở bên cạnh nói: “Cho nên nói, vẫn là vợ anh hiếu thuận, ở xa như vậy cũng biết đến thăm hai ông bà già này. Nuôi đứa con trai đúng là không có ích gì, cả ngày không thấy người đâu.”
Lý Thục Hoa lườm ông một cái: “Nếu con trai ở bên cạnh anh, anh lại nói không có tiền đồ gì.”
Tâm trạng Thôi Hướng Bắc tốt, không so đo với ông. Thôi Hướng Bắc vui vẻ quay về phòng dọn dẹp, chuẩn bị đón tiếp Tô Mạn.
Về đến phòng vừa nhìn thì thấy phòng đã được dọn dẹp xong rồi. Còn có thêm vài bình hoa, còn có tranh sơn dầu, có thêm được chút hơi người so với căn phòng đơn điệu trước kia của anh.
Chỉ là ga giường quá mộc mạc rồi.
Nghĩ mình với Tô Mạn ngủ trên ra giường này, anh cứ cảm thấy không hoàn hảo. Trong lòng anh hoài niệm về ra giường màu đỏ ngủ lúc tân hôn, gối uyên ương, vừa nhìn là biết phòng ở của vợ chồng tân hôn rồi.
Dựa theo thời gian ở chung sau khi kết hôn, anh với Tô Mạn vẫn thuộc tân hôn đấy.
Biết được Tô Mạn sắp đến, Thôi Hướng Bắc cũng không vội đi nữa. Buổi tối nằm trên giường mà mừng thầm, nhìn ảnh kết hôn của mình với Tô Mạn, không kìm được mà hôn vào đó mấy cái.