Sáng sớm ngày hôm sau Thôi Hướng Bắc đã ra ngoài, trên đường đi còn bắt gặp vài người bạn về nhà đón Tết.
“Thôi Hướng Bắc!”
Bạn bè người ta còn chuẩn bị nói về kỷ niệm xưa, Thôi Hướng Bắc thì đạp xe đạp chuồn đi mất: “Đang bận lắm, về nói chuyện sau.”
“Cái tên này.” Người bạn cười lắc đầu.
Thôi Hướng Bắc vội vàng đến cửa hàng bách hóa của thủ đô là để chọn bộ ga giường.
Nhìn tấm khăn trải giường và chăn bông màu đỏ kia, anh lập tức nhớ đến những ngày mới cưới, tim đập nhanh hơn và còn có chút chột dạ. Anh vội vàng chọn ba bộ rồi bỏ chạy. Khi đi ngang qua quầy quần áo, anh mua thêm hai bộ quần áo cho Tô Mạn.
Cuối cùng anh vẫn nhớ chuyện anh đã tiêu hết tiền lương trước khi kết hôn rồi, kết hôn xong không có tiền lương đưa cho Tô Mạn, vì thế anh giữ chặt tay mình lại, giữ lại một phần tiền để chuẩn bị Tô Mạn đến thì có tiền mà đưa cho cô.
Về đến nhà, Lý Thục Hoa nhìn thấy anh mua một đống bộ đồ giường, đỏ chói, thì bà cười thầm.
Trước kia cậu nhóc ngốc nghếch này không thích những thứ đồ lỉnh kỉnh đó, trong phòng rất đơn giản, bây giờ đã biết mua thêm những thứ này rồi.
Suy cho cùng thì kết hôn rồi đúng là có khác.
Trong lòng bà đột nhiên có chút chua xót.
“Mẹ, mẹ thấy mặt con có thay đổi không.”
Vừa quay về phòng đặt đồ xuống, Thôi Hướng Bắc lập tức nhớ đến một chuyện rất quan trọng.
Một năm nay anh cũng rất bận, nhưng anh vẫn nhớ lời dặn của Tô Mạn, cho nên bình thường cũng rất chú ý bảo dưỡng, thời gian ngủ cũng ổn định.
Nhưng mà làm việc vất vả là điều chắc chắn, anh chỉ sợ xấu đi.
Lý Thục Hoa nhìn kỹ rồi nói: “Đâu có thay đổi gì. Sao thế?”
Thôi Hướng Bắc véo mặt mình: “Có xấu đi không?”
“……Không.” Lý Thục Hoa lắc lắc đầu: “Tiểu Bắc, con sao thế?”
“Không sao mẹ, con đi rửa cái mặt đây.”
Lý Thục Hoa: “……”
Khi Tô Mạn đến vừa hay là buổi trưa.
Mấy ngày nay cô ngồi giường nằm đến đây, may mà Cố Thành mua vé giường nằm giúp cho cô, nếu không thì loại tàu hỏa sơn xanh chậm rì rì này đúng là khó chịu thật.
Sau khi xuống tàu, cô nhanh chóng tìm kiếm người khắp nơi, muốn xem thử đồng chí lão Thôi với mẹ chồng đến chưa. Cho dù hai người không đến, nhất định cũng sẽ sắp xếp cảnh vệ đến đón cô. Đang nhìn thì đột nhiên cô bị một ôm chặt từ đằng sau: “Tô Mạn!”
Sau lưng truyền đến giọng nói phấn khởi của Thôi Hướng Bắc.
Tô Mạn vừa quay người qua nhìn thì quả nhiên, cô nhìn thấy Thôi Hướng Bắc, người chồng đã lâu không gặp của cô, cô ngạc nhiên vui mừng nhìn anh, nói: “Thôi Hướng Bắc, sao lại là anh!”
Thôi Hướng Bắc cười hì hì đỡ cánh tay cô: “Một năm nay anh đều ở thủ đô, hai ngày trước về, nghe mẹ nói em sắp qua đây nên anh ở bên này đợi em đấy.”
Một năm không gặp, tóc của Tô Mạn đã dài ra rồi, thắt hai bím tóc, cô đội mũ, trông cực kì xinh đẹp.
Thôi Hướng Bắc nhìn mà ánh mắt trở nên dịu dàng: “Tô Mạn, anh rất nhớ em. Em có nhớ anh không?”
Tô Mạn mím môi cười: “Về nhà trước đã.” Về nhà thì biết nhớ hay không nhớ liền.
Lần này vì phải đón Tô Mạn, ngay cả xe riêng của mình mà Thôi Vệ Quốc cũng đưa cho Thôi Hướng Bắc đi rồi.
Khi quay trở lại khu nhà ở phức hợp, trải qua một lượt kiểm tra thì cho qua.
Tô Mạn tiến vào khu nhà ở quân khu, cô lập tức cảm thấy có một cảm giác nghiêm ngặt. Đây chính là nơi tập hợp một số nhà lãnh đạo quan trọng của quốc gia. Nhưng nghĩ đến chuyện phải xảy ra trong tương lai, trong lòng cô lại có chút buồn phiền.
Lý Thục Hoa với Thôi Vệ Quốc đã đứng bên ngoài đợi từ sớm rồi. Nhìn thấy xe chạy đến, cảnh vệ Tiểu Ngô phấn khởi gọi: “Đến rồi đến rồi, đó là xe của thủ trưởng.”
Nói rồi cảnh vệ Tiểu Ngô còn chạy qua bên đó, chuẩn bị xách đồ đạc giúp.
Thôi Vệ Quốc với Lý Thục Hoa cũng đi qua đó.
Thôi Hướng Bắc xuống xe trước, sau đó giơ tay đỡ Tô Mạn. Tô Mạn cười nói: “Em không có yếu ớt như thế.”
Thôi Hướng Bắc nói: “Anh chỉ muốn tìm cơ hội được phục vụ em.”
Tô Mạn cười, rồi lại nhìn thấy có người đến, nên cũng không trêu đùa với anh nữa, cô bước xuống xe.
Nhìn thấy một chiến sĩ trẻ tuổi, Thôi Hướng Bắc giới thiệu với Tô Mạn: “Đây là cảnh vệ Tiểu Ngô của cha anh. Tiểu Ngô, đây là vợ tôi, Tô Mạn.”
“Đồng chí Tô Mạn, chào cô!” Tiểu Ngô chào theo nghi thức quân đội.
Tô Mạn cũng học theo chào lại: “Chào anh, đồng chí Tiểu Ngô.”
“Hai người đi tìm thủ trưởng đi, để tôi xách đồ. Vợ chồng thủ trưởng đợi từ sáng rồi đấy.”
Lúc này Tô Mạn mới nhìn thấy vợ chồng Thôi Vệ Quốc từ đằng sau đi tới. Cô bảo Thôi Hướng Bắc xách đồ giúp Tiểu Ngô, còn cô thì qua đó gặp mặt cha mẹ chồng: “Cha mẹ, sao cha mẹ lại ra ngoài rồi, trời lạnh thế này còn để cha mẹ ra ngoài đợi con, con áy náy lắm.”