Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố ( Dịch Full)

Chương 807 - Chương 807 - Lo Lắng 4

Chương 807 - Lo lắng 4
Chương 807 - Lo lắng 4

Đây là lần đầu tiên Tô Mạn gọi cha mẹ trước mặt họ, hai người vui cười không khép miệng lại được. Thôi Vệ Quốc nói: “Không sao, sức khỏe cha mẹ tốt lắm đấy, bình thường cũng ra ngoài đi dạo.”

Lý Thục Hoa cười, nắm tay cô nói: “Đi đường vất vả rồi nhỉ, vào nhà nghỉ ngơi trước đã. Đồ đạc để họ cầm.” Quay đầu lại nhìn, đồ đạc xách từ trên xe xuống cũng không ít. Cũng may mà cô mang theo suốt đường dài như vậy đấy: “Sao lại mang theo nhiều đồ thế?”

“Cũng không có gì ạ, đều là một vài đặc sản. Con còn mang ít rượu thuốc cho cha nữa, không phải bình thường cha có vết thương cũ sao, rượu này rất tốt cho sức khỏe, mẹ cũng có thể uống một chút.”

Nghe thấy rượu này tốt, Thôi Vệ Quốc vui mừng: “Bà Lý, nghe thấy chưa, rượu này rất tốt cho sức khỏe đấy.”

“Anh cứ đắc ý đi.”

Tô Mạn bước vào sân nhà họ Thôi, nhìn thấy nhà họ Thôi ở trong một căn nhà hai tầng, có sân nhỏ trồng rau dưa và hoa cỏ. Không cần phải nói, trồng rau dưa chính là kiệt tác của Thôi Vệ Quốc, còn hoa bên kia là Lý Thục Hoa chăm sóc.

Vì sự xuất hiện của Tô Mạn, ngày hôm nay xem như là ngày náo nhiệt nhất của nhà họ Thôi những năm gần đây.

Đặc biệt là hai cha con nhà họ Thôi cũng không giống như trong quá khứ, nói được vài câu là cãi nhau. Người một nhà rất hòa thuận vui vẻ.

Lý Thục Hoa đã chuẩn bị xong thức ăn từ sớm và đang hâm nóng trong nồi, bảo Tô Mạn thay quần áo xong rồi xuống dùng cơm.

Thôi Hướng Bắc kích động lôi kéo Tô Mạn lên lầu vào phòng mình.

Trên cửa phòng hai người cửa phòng còn dán một cặp chữ hỷ, làm căn phòng như một phòng tân hôn mới cưới.

Vào trong nhà, đôi vợ chồng trẻ ôm hôn thắm thiết như muốn trút bỏ hết nhung nhớ của một năm qua.

Hôn đến khi không thở được Tô Mạn mới đẩy Thôi Hướng Bắc ra, kéo cái tay đang mò trong quần áo mình vứt ra ngoài: “Thôi Hướng Bắc đừng quậy, còn phải đi ăn cơm nữa.”

Thôi Hướng Bắc thở hổn hển hôn lên trán cô một cái: “Sao năm nay em lại đến đây?

Tô Mạn bằng lòng đến nhà anh đúng là một niềm vui bất ngờ. Nơi đây là nơi anh sống và lớn lên, anh rất muốn chia sẻ nó với Tô Mạn.

“Còn không phải do quá nhớ anh sao.” Tô Mạn cười nói: “Em nghĩ nếu như anh không đến bên chỗ em thì chắc là về nhà rồi. Vậy nên em qua đây tìm anh.”

“Không có đâu, nếu như em không đến ngày mai anh chuẩn bị xuất phát đến Nam Bình.”

Mặc dù hành vi này thuộc về trường hợp có vợ quên mẹ, nhưng Thôi Hướng Bắc lại không thể kiểm soát được bản thân.

“Em đến cũng không phải vô ích, giúp chúng ta gặp sớm một chút?” Tô Mạn nhón chân khẽ hôn khóe miệng anh: “Vẫn đẹp trai như cũ.”

Thôi Hướng Bắc đỏ mặt, trong lòng lại len lén mừng rỡ.

Thay áo khoác và rửa mặt bằng nước nóng. Sau khi chải đầu lại hai người mới xuống lầu.

Đồ ăn dưới lầu đã được dọn sẵn, nồi canh nóng hổi sôi sùng sục trên bếp cồn.

Tô Mạn đi qua lập tức vui vẻ nói: “Cảm ơn cha mẹ đã chuẩn bị cho con nhiều món ăn ngon như vậy.”

Lý Thục Hoa cười: “Con thích là được rồi, thích ăn cái gì thì nói với mẹ, mẹ nấu cho ăn.”

“Dạ.” Tô Mạn cũng không khách sáo. Đều là người một nhà còn ngại ngùng cái gì chứ.

Thôi Vệ Quốc nóng lòng muốn uống rượu thuốc Tô Mạn mang đến, uống một ngụm lập tức cảm thấy hương vị có hơi khác rượu đế, nhưng vẫn rất có mùi rượu. Rất thơm.

“Mùi vị không tệ.”

“Đây là con đổi của đồng hương, nếu cha thích thì sau này con bảo người ta mang đến cho cha. Bây giờ bên xưởng gia dụng của Nam Bình bọn con cũng cung cấp hàng cho thủ đô, mang đồ đến đây rất tiện.”

Lý Thục Hoa đáp: “Đừng có chiều ông, mỗi ngày không có làm gì hết mà chỉ biết uống rượu.”

Thôi Vệ Quốc vui vẻ nói: “Con dâu hiếu thảo, em đừng có xen vào.”

Tô Mạn cười nói: “Vậy khó cho con rồi, nếu mẹ không đồng ý, con còn định không mua.”

Thôi Vệ Quốc: “...”

Thôi Hướng Bắc đứng một bên đắc ý nhìn ông một cái, sau đó chạy đi xới cơm thêm canh cho vợ của mình.

Thức ăn trên xe lửa chẳng ra sao cả, lúc này Tô Mạn cũng đói bụng. Đầu tiên cô nghiêm túc ăn vài miếng rồi mới bắt đầu nói chuyện: “Cha mẹ, lần trước con có đề nghị với hai người, hai người có thể suy nghĩ lại một chút hay không, đến Nam Bình ở một thời gian đi. Xem như đây là một kỳ nghỉ phép, nghỉ ngơi thả lỏng tâm trạng rồi quay lại làm? Giờ đây trong nước cũng rất hòa bình, cha mẹ đã vất vả nhiều năm như vậy ròi.”

Lý Thục Hoa nhìn về phía Thôi Vệ Quốc: “Chuyện này phải hỏi lão Thôi.”

Bình Luận (0)
Comment