“Không đi, mấy đứa đều bận bịu công việc của mình, cha mẹ đi làm gì chứ? Cha cũng không phải bị liệt, bên bộ đội cũng còn không ít người, những người trẻ tuổi đó đều chưa trải qua chuyện gì, không chịu nổi chức trách lớn, cha phải giám sát họ.”
Tô Mạn nói: “Cha à, vậy để con nói thẳng đi, có phải gần đây hướng gió ở thủ đô có hơi thay đổi không.”
Thôi Vệ Quốc đáp: “Hướng gió gì, con nghe ai nói?”
“Mặc dù con ở cách xa nhưng vẫn thường xuyên xem báo chí. Đối với chính trị con rất nhạy cảm. Con cảm thấy tư tưởng mấy người bên trên thủ đô có hơi khác biệt. Cha à, cha cũng là lão thành cách mạng, chắc là cha cũng cảm nhận được chút gì đó.”
Thôi Vệ Quốc trầm mặc một hồi uống một hớp rượu: “Cũng không phải chuyện gì lớn, tranh luận là điều không thể tránh khỏi. Qua rồi là ổn thôi. Mấy người trẻ tuổi tụi con không nên nghĩ quá nhiều.”
“Cha, loại chuyện này nói lớn cũng rất lớn, chúng ta phải đề cao cảnh giác.”
Thật ra trong lòng Thôi Vệ Quốc cũng có hơi lung lay, nhưng ông cảm thấy còn chưa tới đỉnh điểm: “Không có gì đâu. Hai đứa đừng quan tâm.”
Tô Mạn không đồng ý đáp lời: “Làm sao có thể không quan tâm được chứ, cha và mẹ ở đây, Thôi Hướng Bắc lại ở trong đơn vị, sao con có thể yên tâm cho được?”
Lý Thục Hoa có hơi bận tâm nhìn Thôi Vệ Quốc.
Thôi Vệ Quốc nói: “Cứ xem như không có chuyện gì đi, Thôi Vệ Quốc cha cũng không phải kẻ trốn tránh không dám gặp người. Những chiến hữu của cha, một người cũng không trốn tránh, nếu cha trốn tránh thì chính là thứ hèn nhát. Hơn nữa, cha ngồi yên ở đây chắc chắn sẽ không có chuyện gì. Ngược lại còn phải canh chừng người khác, miễn cho họ làm loạn.”
“Cha à, đây không phải là tránh né, con chỉ muốn cha về hưu đến Nam Bình sinh sống chung với chúng con. Chúng ta có thể đổi một phương thức khác để làm chuyện mà mình muốn.”
“Tiểu Tô, con có biết không, trên chiến trường cần những chỉ huy đứng phía sau sĩ quan, cũng cần những chiến sĩ xông pha ngoài tiền tuyến. Lúc gặp chuyện nhất định phải có người đứng ra.”
Tô Mạn sợ ông đứng ra, kết quả ông thật đúng là chuẩn bị làm như vậy.
“Cha không nghĩ tới hậu quả sao?” Tô Mạn có hơi khó hiểu, cô là một con người có tư tưởng ích kỷ, bất luận như thế nào, trước tiên phải cứu lấy bản thân mình.
Thôi Vệ Quốc nhìn quanh những người khác: “Không có hậu quả gì cả, nếu thật sự có chuyện thì cha sẽ lập tức đăng báo đoạn tuyệt quan hệ với mấy đứa, ly hôn với mẹ bây. Đến lúc đó con và Tiểu Bắc nhớ phải chăm sóc tốt cho mẹ con.”
“Thôi Vệ Quốc, anh đừng có mà nói mò!” Lý Thục Hoa cả giận: “Anh xem em là cái gì? Còn dám ly hôn với em?”
Thôi Vệ Quốc vội vàng nói: “Không phải anh chỉ mới nói một chút thôi sao.”
“Nói một chút cũng không được. Lúc trước đánh đuổi đám quỷ nhật, em cũng đâu bỏ lại mình anh, hiện tại anh nhắc đến lý hôn với em, lương tâm anh bị chó ăn rồi à?”
Thôi Hướng Bắc nói: “Mẹ à, bây giờ mẹ mới biết sao.”
Thôi Vệ Quốc: “...”
Thái độ kiên định của Thôi Vệ Quốc làm Tô Mạn không nói nên lời. Chủ đề đến đây là kết thúc, trong lòng lại có hơi ngột ngạt.
Sau khi ăn xong, Thôi Hướng Bắc chủ động dọn dẹp bát đũa, Tô Mạn cũng chui vào phòng bếp nói chuyện với anh: “Chuyện lúc nãy em nói chuyện với cha, anh suy nghĩ thế nào?”
Thôi Hướng Bắc đứng bên cạnh vừa rửa chén vừa nói: “Thật ra anh vẫn chưa kịp nói với em, bên sở nghiên cứu của anh gần đây rất khó phê duyệt công văn tài trợ kinh phí, mặc dù không có tin tức gì nhưng vẫn rất khác trước đây. Vừa nãy nghe em nói những chuyện đó anh mới đoán được có thể có hơi liên quan.”
Tô Mạn không ngờ rằng nhanh như vậy đã có ảnh hưởng rồi.
“Thôi Hướng Bắc, anh có dự định gì?”
Thôi Hướng Bắc lau tay sạch sẽ rồi vươn tay nắm lấy vai cô: “Tô Mạn, nếu như sau này anh thật sự là kẻ đào ngũ thì em có còn xem trọng anh không? Nếu như anh là một kẻ gặp khó khăn lập tức trốn tránh, gặp được nguy hiểm lập tức bỏ của chạy lấy người, vậy đó có còn là người em thích không?”
Tô Mạn ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt kiên định: “Em chỉ muốn anh khỏe mạnh thôi.”
Thôi Hướng Bắc khẽ giật mình, dường như không nghĩ tới Tô Mạn sẽ trả lời như vậy, anh cười ôm Tô Mạn vào ngực. “Tô Mạn, anh rất vui vẻ. Ý của em là có phải là cho dù anh trở thành loại người như thế nào thì em cũng yêu anh?”
“Nghĩ hay lắm.”
Tô Mạn cười đánh anh một cái.
“Thôi Hướng Bắc, anh vẫn chưa trả lời em đấy. Nếu như sau này thật sự xảy ra chuyện, anh sẽ đến Nam Bình tìm em chứ?”
“Nhất định, anh sẽ khỏe mạnh cho em xem.”
Mặc dù chỉ là một câu hứa hẹn đơn giản nhưng Tô Mạn biết Thôi Hướng Bắc đã quyết tâm bao nhiêu mới có thể nói ra miệng.