Rời khỏi nhà Cố Thành, Tô Mạn ngồi trên xe, nghĩ đến ánh mắt kiên định của Cố Thành và đồng chí lão Thôi khi họ hạ quyết tâm, cảm thấy có hơi hoang mang.
…
Sau khi Thôi Hướng Bắc đi thủ đô vẫn luôn không có tin tức.
Tô Mạn nghe ngóng cũng không ra được tin tức gì. Có đôi khi, lúc đầu không có chuyện, ngược lại nghe ngóng nhiều người làm cho người ta nghi ngờ. Cô lập an ổn lại bình tĩnh lại. Nghĩ đến thời gian một tháng không liên lạc, cô bèn gọi điện thoại cho nhà họ Thôi bên kia.
Càng là khẩn trương, Tô Mạn càng tập trung vào công việc ở huyện Nam Bình.
Cô là một người lý trí, biết lúc này chuyện mình nên làm nhất chính là làm thật tốt chức trách của mình. Quản lý cho tốt huyện Nam Bình.
Nơi đây là mới là hậu phương vững chắc của cô.
Nhưng gần đây bí thư Triệu cũng cảm thấy được có gì đó khang khác.
Cảm giác gần đây nội dung một số văn bản được ban hành chỉ có vẻ ngoài mà thôi.
Ví như nói đã mấy lần nhấn mạnh yêu cầu bác bỏ phong kiến mê tín, cũng để điều tra lý lịch chính trị của người dân địa phương.
Đây là điều mà trước đây chưa có.
Trước kia hầu như cũng vậy, thế nhưng vẫn không có công văn nhấn mạnh.
Bí thư Triệu là người phụ trách chuyện này bèn tìm Tô Mạn bàn bạc nên làm gì.
Tô Mạn nói: “Nên điều tra thì cứ điều tra, cứ dựa theo công văn mà chấp hành. Chúng ta thực sự cần ngăn chặn một số thành phần chuyên phá hoại công việc của Nam Bình. Nhưng điều tra viên phải là người mà chúng ta tin tưởng, và chúng ta không được để những người bên dưới làm rối tung mọi thứ. Cháu còn nghe nói, hiện giờ có một số phần tử thuộc chủ nghĩa đế quốc trà trộn vào quần chúng nhân dân với ý đồ làm phá hoại. Chúng ta không quản được chuyện trong huyện, lỡ như để bọn họ vào gây rối loạn thì sao bây giờ?”
Bí thư Triệu nghe Tô Mạn nói đến tình huống này lập tức cảm thấy mọi chuyện rất nghiêm trọng: “Vậy để chú thành lập một tổ điều tra, người trong tổ do chú tự chọn. Bất luận kẻ nào cũng không thể loạn lẫn vào.”
Đối với chuyện này Tô Mạn rất hài lòng: “Nam Bình của chúng ta có rất nhiều đồng chí công nhân, chúng ta phải quản lý thật tốt vấn đề tư tưởng của họ, ngăn chặn sâu bệnh xuất hiện trong giai cấp công nhân.”
“Vậy thì mở họp, phải nhấn mạnh với bọn họ một chút.”
Huyện ủy gọi vài cuộc điện thoại, lãnh đạo của nhiều nhà máy khác nhau đều đến. Hội nghị lần này là do Tô Mạn chủ trì.
Những người ngồi bên dưới đều là bạn cũ của Tô Mạn vậy nên có mấy lời cũng có thể nói thẳng.
“Hiện giờ bên trên rất coi trọng công tác xây dựng tư tưởng, tôi lo có người cố tình bóp méo tư tưởng trong các văn bản trên. Vì vậy, mỗi nhà máy phải hết sức cảnh giác, không thể để sâu bọ phá hoại công trình xây dựng của nhà máy. Sau khi trở về hãy nghiêm ngặt chú ý hành động của các công nhân, không để họ có cơ hội thành lập các nhóm nhỏ.'
Xưởng trưởng Cao nói: “Bọn họ ai dám làm như vậy, chú sẽ không tha cho người đó.”
Tô Mạn đáp: “Mọi người cũng không cần quá lo lắng, hiện giờ dân quân của huyện là do quận chúng ta phụ trách. Nếu có tình huống gì thì sẽ thông báo cho huyện, dân binh chúng ta sẽ đi bắt người. Dù sao mọi thứ phá vỡ kế hoạch sản xuất của là phải nghiêm trị.”
Mấy xưởng trưởng khác lập tức gật đầu đồng ý.
Bây giờ bọn họ dưới sự lãnh đạo của Tô Mạn, công việc làm ăn cực kỳ suôn sẻ. Rất không hi vọng xuất hiện rủi ro.
Hiện giờ Tô Mạn nghiêm ngặt làm chỗ dựa cho bọn họ như vậy, họ đương nhiên rất yên tâm.
Sau khi mọi người đi hết, Tô Mạn gọi một mình Trần Minh Hoa ở lại nói chuyện: “Gần đây xưởng đồ gia dụng cũng ổn hơn chút rồi, chú bảo nhân viên bán hàng đừng ra ngoài nữa, trước cứ ngồi yên xem tình hình huyện đã.”
Trần Minh Hoa có hơi lo lắng, ông ta biết Tô Mạn là một người gan lớn, sẽ không quá đề phòng những chuyện bình thường, thấy cô nhấn mạnh như vậy, ông ta cảm thấy đó hẳn là một vấn đề lớn: “Lãnh đạo, Nam Bình của chúng có chịu ảnh hưởng gì không?”
Tô Mạn đáp: “Không đâu, chỉ cần Nam Bình chúng ta trên dưới một lòng thì sẽ không có chuyện gì hết.”
Đối với chuyện này Tô Mạn vẫn có thể nắm chắc. Thứ nhất, bây giờ quan hệ của cô với lão Triệu rất tốt, giữa các lãnh đạo trong huyện đều là người quen, lực lượng dân quân nắm trong tay, cô quản lý chuyện trong huyện rất chặt chẽ.
Thứ hai, gần đây cô xem công văn và báo chí cũng cảm thấy. Có một số việc hầu như không liên quan đến bên dưới. Chẳng qua là lãnh đạo bên trên tranh luận tư tưởng mà thôi. Ngược lại là khu bên dưới kéo dài, làm cản trở sự việc.
Chỉ cần cô ngăn chặn việc Nam Bình xuất hiện tình huống kéo dài thì sẽ không còn vấn đề.