Sau khi an bài tốt trong xưởng, Tô Mạn lại triệu tập ban giám hiệu trường học trên toàn huyện mở họp. Nhấn mạnh đến công tác xây dựng tư tưởng của học sinh.
Một khi có học sinh có hành vi quá đáng phải báo ngay với huyện và xử lý nghiêm.
Thật ra Tô Mạn không ưa nhất chính là những hành vi nhốn nháo của học sinh tiểu học và học sinh cấp hai trong trường, ai ai cũng là đứa trẻ lì lợm không nghe lời
Đối với hành vi của tụi nó, Tô Mạn sẽ không nương tay.
Nam Bình vừa mới ổn định, bên kia cuối cùng cũng có tin tức của Thôi Hướng Bắc.
Trước đó vẫn luôn bị điều tra, bây giờ đã không sao rồi. Bối cảnh chính trị của anh quá vững vàng, lúc trước là tự nguyện xuống nông thôn làm một thanh niên tiến bộ, sau đó lại thi lên đại học, thành tích cũng rất ưu tú, có cống hiến với đất nước. Đã thông qua điều tra.
Nhưng khi nghe thấy giọng của Thôi Hướng Bắc có hơi ngột ngạt, cô biết có một số người đã không thông qua điều tra.
“Tô Mạn à em đừng lo cho anh, mọi chuyện rồi sẽ tốt hơn thôi. Anh vẫn còn nhớ rõ lời hứa với em.”
Tô Mạn cười nói được. Nhưng trong lòng lại rất không đồng ý Thôi Hướng Bắc thật từ bỏ sự nghiệp của mình đến Nam Bình ở với cô. Như vậy Thôi Hướng Bắc chắc chắn sẽ không thật sự vui vẻ.
“Bỏ đi, cùng lắm thì đến lúc đó mình xây một sở nghiên cứu bí mật ở Nam Bình để anh ấy ở đây nghiên cứu.”
Tô Mạn nghĩ vậy, cô thật sự đi xem bản đồ địa hình Nam Bình chuẩn bị làm như vậy.
Vào tháng năm, một số từ Tô Mạn không muốn nhìn thấy chính thức xuất hiện trên văn kiện.
Tô Mạn đánh dấu tháng năm.
Sau đó bắt đầu chú ý động tĩnh bên tỉnh Hồ Giang. Việc kinh doanh xuất khẩu bên Hồ Giang đã ngừng, ngay sau đó xưởng đồ gia dụng cũng đình chỉ nghiệp vụ xuất khẩu.
Mà lại Tô Mạn còn nghe được tin tức từ trong chuyên khu. Dường như Hồ Giang cũng đang tranh luận. Trong cuộc họp cách đây vài ngày, trưởng phòng Đổng của ban tuyên truyền còn cãi nhau với người ta, ồn ào rất dữ dội. Lão Đổng lập tức bị mất chức, hình như bây giờ ông đã chuyển ra khỏi khuôn viên Tỉnh ủy.
Vì chuyện này mà tâm trạng Cố Thành rất không tốt. Lúc Tô Mạn gọi điện thoại tới, ông ta cũng không nói lời nào, chỉ bảo Tô Mạn quản lý cho tốt việc ở Nam Bình. Cứ làm tốt công việc của mình, đừng đến tỉnh thành tìm ông ta.
Điều khiến Tô Mạn buồn bực nhất chính là, cô quản lý rất nghiêm khắc thế mà trong trường học Nam Bình lại còn có người gây chuyện.
Những học sinh trung học bình thường hay nghịch ngợm vì trước kia bị giáo viên phạt qua mà chạy tới văn phòng của giáo viên kiếm chuyện.
May là Tô Mạn đã sớm mở họp thông báo. Ban giám hiệu trường học cũng không vì không để học sinh gây rối vì không nắm rõ sự việc mà nhanh chóng cho đội bảo vệ của trường bắt người đưa đến cục Công an.
Sau khi Tô Mạn nghe được tin tức lập tức nói: “Cũng phải nghiêm khắc phê bình phụ huynh học sinh đó, cảnh cáo người khác. Nếu con cái gây chuyện thì cha mẹ cũng phải chịu trách nhiệm. Nếu không quản được con cái thì đừng làm công nhân nữa mà hãy ở nhà chăm sóc con cái đi, khi nào nó ngoan rồi hãy đi làm.”
Có cô sắp xếp, trên dưới huyện Nam Bình đều có mục tiêu rõ ràng, tất cả đều tham gia sản xuất. Tình hình sớm lắng xuống.
Người dân có cuộc sống rất ổn định. Làm việc như bình thường và học tập như bình thường. Sau đó phê bình một hồi con cái nhà ai gây chuyện, liên lụy cha mẹ. Về nhà dạy dỗ lại đàn con của mình, đứa nào dám gây chuyện thì đánh gãy chân.
Nhất thời không thấy mấy người thanh niên trên phố. Ai không chịu đi học thì được gửi đến trường mộc học nghề mộc. Ngay cả khi không thể làm công nhân thìhọc nghề may vá tại nhà vẫn tốt hơn là làm những điều tồi tệ.
...
Tô Mạn ngồi trong văn phòng với tâm trạng tồi tệ: “Hệ thống, bàn tay vàng của mi thật là vô dụng.”
789: “... Chức năng chính của hệ thống không phải bàn tay vàng. Bổn hệ thống chỉ là một hệ thống phục vụ. Nó không cung cấp thêm kỹ năng.”
Tô Mạn rất tán thành: “Trước ít nhiều gì cũng đọc qua vài bộ tiểu thuyết. Hệ thống trong cuốn tiểu thuyết đó có thể đi khắp các thế giới, mua sắm các loại vật phẩm thần kỳ. Còn cái hệ thống này, không nói mua đồ bị hạn chế, cũng chỉ có thể ngồi trò chuyện thôi.”
“Gặp chuyện lại chẳng có chút tác dụng gì.”
789 đáp: “Sự phát triển của loài người đều có quy luật, cô không cần thiết phải thay đổi gì. Trên thực tế đây cũng chỉ là một thế giới song song. Lịch sử nguyên thủy đã phát triển theo quy luật của nó. Cũng chính là thế giới ban đầu của cô.”
Tô Mạn nói: “Mặc dù nơi đây chỉ là một không gian song song, nhưng tôi sinh sống ở nơi này, ở đây có người thân và người yêu của tôi, vậy chính là thế giới của tôi.”
789: “… Loài người thật phức tạp.”