Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố ( Dịch Full)

Chương 814 - Chương 814 - Nâng Cấp

Chương 814 - Nâng cấp
Chương 814 - Nâng cấp

Tô Mạn ghét bỏ nói: “Tôi còn cảm thấy hệ thống bọn mi phức tạp. Về phần điểm nhiệm vụ cuối cùng, tại sao không thể động vào?”

Cô cảm thấy gần đây mình thật nhiều cảm xúc, không nói toàn bộ đi lên, nhưng cũng nên có hơi thay đổi. Kết quả vẫn là 99.

789 nói: “Hệ thống này chạy đúng theo quy trình bình thường.”

Tô Mạn cũng lười dây dưa với nó, cái hệ thống ngáo ngơ này cũng chẳng giúp được gì.

Giữa tháng 6, các trang trại của xã dần dần có gia súc xuất chuồng. Đây đều là những con giống tốt nuôi vào năm trước, bây giờ đã trưởng thành.

Khi các huyện khác bắt đầu lộn xộn, bên Nam Bình lại nghiêm túc tiêu thụ thịt ra ngoài.

Cũng chính vào ngày thịt được tiêu thụ ra ngoài, 789 cuối cùng cũng có thể được nâng cấp.

Tô Mạn không hề do dự dùng toàn bộ trăm vạn điểm thánh mẫu trong hệ thống để thăng cấp. Từ lâu, cô đã mong nhận được nhiều quyền hơn sau khi hệ thống được nâng cấp, vậy thì cô có thể cải tạo thể chất rồi.

Kết quả sau khi nâng cấp, Tô Mạn rất thất vọng.

Sau khi nâng cấp hệ thống, quyền mua thật sự đã tăng lên. Ví dụ, cô có thể mua một số sản phẩm công nghiệp. Có nghĩa là, Tô Mạn và dây chuyền sản xuất của cô có thể mua được từ hệ thống mà không cần nhập khẩu.

Nhưng điều này với Tô Mạn là vô nghĩa. Cô cũng không thể mạnh mẽ thay đổi một dây chuyền sản xuất được. Đến lúc đó, chưa đến một ngày cô đã bị lôi vào phòng thí nghiệm cho người ta nghiên cứu.

Mà sau khi nâng cấp, bây giờ cô là một người nghèo rớt mồng tơi. Cái gì cũng không mua nổi.

Nhưng mà lại có thêm một chức năng khác

Một chức năng mà Tô Mạn đã từng nghĩ đến —— Gỡ bỏ hệ thống.

Tô Mạn bất ngờ hỏi: “Không ngờ có thể gỡ nhanh như vậy?”

789 nói: “Các nhà phát triển của tôi có thể không ngờ rằng sẽ có những người có thể làm được nhiều việc tốt như vậy. Ở thời đại vũ trụ của chúng tôi, không ai có thể làm được nhiều việc tốt như vậy. Xem như bọn họ có điểm thánh mẫu thì cũng là dùng để hưởng thụ chứ không phải nâng cấp.”

Không ngờ ký chủ đầu tiên của nó lại kỳ dị, làm việc thiện một cách kỳ lạ như vậy, có được điểm thánh mẫu cũng không mua đồ gì. Vậy mà lại bằng lòng dùng nâng cấp.

Tô Mạn đáp: “Chức năng chữa trị thân thể cũng không có? Mi còn có thể tiếp tục nâng cấp à?”

789 nói: “Không thể nâng cấp. Tôi chỉ là một hệ thống thí nghiệm thuộc thế hệ đầu tiên và cũng không hoàn hảo. Lúc chủ nhân của tôi bắt đầu thiết kế cũng chỉ để thí nghiệm mà thôi.”

Nói cách khác, đây là một hệ thống bị lỗi. Chức năng ít đến đáng thương.

Tô Mạn tức muốn chết, cô vẫn nghĩ chăm chỉ làm việc, nâng cấp càng sớm càng tốt, đạt được quyền hạn cao hơn là có thể cải tạo thể chất, kết quả bây giờ lại rối thành một nùi như thế này. Điều này có nghĩa là cô chỉ còn một con đường duy nhất, đó là điểm nhiệm vụ cô chưa bao giờ tìm hiểu.

Vậy nên nâng cấp hệ thống đối với cô là hoàn toàn vô dụng.

Tâm trạng kích động trước đó của Tô Mạn giờ đây như bị dội cho một gáo nước lạnh.

Cô dứt khoát mặc kệ nó, đặt hết mọi suy nghĩ trên Nam Bình. Cô đã suy xét một nơi thích hợp ở Nam Bình chuẩn bị xây một căn cứ nghiên cứu. Trong tương lai, một số trường đại học sẽ không còn hoạt động, các cơ sở thiết bị nghiên cứu khoa học bên trong sẽ bị bỏ trống, sau đó cô sẽ thu mua về cho Nam Bình, tiến hành nghiên cứu khoa học ở Nam Bình làm.

Nhớ tới chuyện này, cô lại bắt đầu lo lắng cho Thôi Hướng Bắc.

Cô gọi điện thoại cho nhà họ Thôi mà không ai nhận, trong lòng có hơi hoảng loạn.

Ngay khi Tô Mẫn chuẩn bị gọi những người trong danh sách để hỏi thăm, Thôi Hướng Bắc về Nam Bình.

Lúc Thôi Hướng Bắc về Tô Mạn đã tan ca. Cô đang chuẩn bị ra lái xe về thì nhìn thấy Thôi Hướng Bắc đứng cạnh xe.

Tô Mạn chưa nhìn thấy Thôi Hướng Bắc như vậy bao giờ, trước kia bất kể lúc nào anh cũng thẳng tắp, đứng hiên ngang, bộ dáng không ai sánh bằng.

Kể cả những khi ở cùng cô anh cũng thể hiện một con người dồi dào năng lượng.

Nhưng lúc này đây, anh cúi đầu, toàn thân toát ra một hơi thở mê man tạo cảm giác nặng nề cho đối phương.

“Thôi Hướng Bắc.” Tô Mạn đi tới.

Thôi Hướng Bắc nghe tiếng gọi ngẩng đầu lên nhìn thấy Tô Mạn, nở một nụ cười với cô.

Trông điệu cười có phần gượng gạo.

Tô Mạn cười dịu dàng: “Không muốn cười còn cố cười làm gì chứ, xấu chết đi.”

Thôi Hướng Bắc mím môi nhìn cô.

Tô Mạn mở cửa xe bảo anh lên.

Hai người không về nhà mà lái xe đến bờ sông.

Bình Luận (0)
Comment