Tô Mạn cũng không lãng phí tri thức của nhóm người lao động này, cô mở một lớp huấn luyện ở huyện cho thanh niên trí thức, dạy họ học chăn nuôi, làm mộc. Họ dù sao cũng là những thanh niên tri thức của thành phố lớn, ở trong mắt Tô Mạn, thật đúng là những vật báu quý giá mà.
Tô Mạn còn định mở thêm một nhà xưởng cho họ, lực lượng sản xuất chính là thanh niên trí thức. Họ có văn hóa nên việc học kỹ thuật sẽ càng nhanh hơn.
Các công xã bên dưới sau khi làm công tác tư tưởng xong sẵn sàng đón nhận thanh niên trí thức từ thành phố lớn về, trang trại chăn nuôi có kế hoạch làm mô hình chăn nuôi kỹ thuật cao, yêu cầu nhân viên chăn nuôi phải có bằng cấp. Người tại công xã phù hợp với yêu cầu không nhiều, nên chỉ trông cậy vào các đồng chí thanh niên trí thức này, kết quả lại bị huyện nhanh chân giành trước…
Khi huyện bố trí xong việc này, cuối cùng thì Tô Mạn cũng nghe được chút tin tức về đồng chí Lão Thôi từ một vị lão đồng chí trong danh sách Thôi Hướng Bắc đưa cho.
Đồng chí Lão Thôi tính tình nóng nảy, như chiến sĩ xung phong đầu chiến tuyến. Ban đầu chuẩn bị đưa đi trải nghiệm cuộc sống nông trường. Nhưng ông vận khí tốt, chỉ phải về hưu sớm. Đồng chí Lão Thôi không thể ngay lập tức quen với cuộc sống về hưu, không được như một chiến sĩ hy sinh oanh liệt mà phải ảo não lui xuống, ông thấy thế thật mất mặt. Ngày nào cũng ru rú trong nhà không ra khỏi cửa, còn la hét muốn về quê làm ruộng. Nhưng ai cũng biết quê nhà ông làm gì có phần đất của ông.
Tô Mạn nghe được tin tức thì vui lắm, trong lòng thoải mái hơn nhiều. Cảm thấy hân hoan vô cùng.
Cô còn nghe được tin của Cố Thành. Đồng chí Cố Thành thì không về hưu nhưng bị điều đi rồi, chuyển đến vùng điều kiện gian khổ tiếp tục phấn đấu.
Tô Mạn lái xe đến nhà họ Cố trên tỉnh.
Tôn Cầm thấy cô đến, vui mừng không thôi: “Tiểu Tô, sao cháu lại tới đây? Cháu biết tin tức gì rồi hả?”
Tô Mạn cười nói: “Cháu vẫn luôn âm thầm nghe ngóng tin tức.” Nhìn sang thấy Cố Thành đã tiều tụy hơn nhưng ít nhất trông vẫn còn tốt.
Cố Thành thấy cô đến bèn nói: “Cái đứa nhỏ này, bảo cháu đừng đến rồi mà. Cháu còn lén thăm dò nữa.”
Tô Mạn cười nói: “Các chú là dũng sĩ, lẽ nào cháu chịu làm kẻ nhu nhược? Ít nhiều thì cháu phải là tiểu binh phía sau của mọi người.”
Cố Thành nghe vậy, cẩn thận nhìn lại cô, sau một lượt đánh giá nói lên suy nghĩ tự đáy lòng: “Tiểu Tô, chú thấy cháu khác trước rồi.”
Tôn Cầm nói: “Tôi đã phát hiện từ lâu rồi, Tiểu Tô giống như có tinh thần hơn.”
“Không chỉ thế, tôi thấy thật ra bây giờ Tiểu Tô có phần tinh thần giống nữ chiến sĩ. Không giống trước kia, cứ như chuột nhắt vậy, cứ có chuyện gì là lẩn trong hang hốc trốn tránh.”
“Lão Cố, coi ông nói nhảm kìa!” Tôn Cầm cười mắng.
Tô Mạn chẳng tức giận, không khách sáo ngồi đối diện Cố Thành: “Chú Cố, thế bây giờ cháu giống gì?”
“Chó săn nhỏ, thông minh lại dũng cảm.”
Tôn Cầm tức tối: “Lão Cố, uổng cho ông là người có học thức, nói những cái gì đâu không biết, hết chuột lại đến chó. Cẩn thận Tiểu Tô cáo trạng, Lão Thôi đến tìm ông tính sổ.”
Cố Thành cười nói: “Tôi sắp phải đi rồi, ông ấy không bắt được tôi.”
Tô Mạn nói: “Chú Cố, chú muốn đi Tây Nam thật sao, chú đã chuẩn bị hết rồi à?”
“Có gì đâu mà chuẩn bị, ung dung thoải mái mà đi thôi. Mấu chốt là chúng ta phải mang theo tinh thần và lòng tin của bản thân đi. Yên tâm đi, chỉ cần có tinh thần và niềm tin còn đó. Thì dù ở đâu thì cũng tạo ra được thành tựu.”
“Chú Cố, cháu tin tưởng chú. Hy vọng có một ngày chú lại làm lãnh đạo của cháu.”
Tô Mạn không đến tiễn Cố Thành. Dù sao hiện giờ cẩn thận được cái gì thì cố gắng cẩn thận.
Trở lại Nam Bình, Tô Mạn đi tìm mua nhà trong huyện. Làm huyện trưởng, chuyện tìm nhà này vô cùng đơn giản. Rất nhanh tìm được một căn ngói xanh có tiểu viện. Căn nhà mái bằng một tầng. Một gian nhà chính hai phòng ở. Phòng không lớn nhưng hoàn cảnh khá ổn. Vì đơn vị Nam Bình bên này toàn xây nhà cao tầng cho công nhân ở trong nhà đơn vị cấp, cho nên những ngôi nhà kiểu này không dùng đến.
Vậy nên Tô Mạn mua, dùng tiền lương Thôi Hướng Bắc gửi về cho cô mua. Trên giấy tờ đứng tên Thôi Vệ Quốc.
Nhờ ba anh em nhà họ Tô giúp tu sửa nhà ở, quét tước vệ sinh xong xuôi, Tô Mạn chuẩn bị đến thủ đô đón người.
Vốn là trong thời điểm này cô không nên đi. Nhưng ai bảo đồng chí Lão thôi giờ đang thất nghiệp chứ, trước lại còn đăng tin thông báo đoạn tuyệt quan hệ với cô và Thôi Hướng Bắc. Đoán chừng bây giờ chẳng dám muối mặt đến nhờ vả hai người đâu. Cho nên cô phải đến đón mới được.