Hiện giờ hoàn cảnh xã hội thả lỏng hơn trước, cả nước tập trung ra sức phát triển. Cho dù về mặt tư tưởng vẫn còn tranh luận mâu thuẫn nhưng đã có một số ít lãnh đạo thay đổi, tuy nhiên đối với nhân dân ở tầng lớp thấp nhất lại không có ảnh hưởng sâu xa như vậy, người dân vẫn sống cuộc đời bình an yên ổn.
Hiện giờ trại chăn nuôi Nam Bình cũng coi như đạt được thành tích, mỗi tháng đều cho xuất chuồng gia súc.
Số gia súc này được mang đi cung ứng tiêu thụ ở những vùng xa, đồng thời đổi lấy lương thực từ những khu vực có sản lượng lương thực phong phú để cung cấp cho người dân Nam Bình, bù lại khuyết điểm lớn ở đây về mặt lương thực.
Trước đây người dân Nam Bình chỉ có thể ăn no lưng chừng, bây giờ chẳng những có thể ăn no mà đôi khi còn được ăn thêm món thịt.
Tô Mạn lại mở rộng xưởng thực phẩm trong huyện, để cho nhà xưởng nơi đây sản xuất thịt hộp.
Dù sao bây giờ việc vận chuyển chưa thể so với tương lai, có quá nhiều khu vực xa xôi, vận chuyển gia súc trên đường sẽ rất nguy hiểm, cho nên làm loại thịt hộp này có thể giữ lâu, đồng thời có thể mang đến những địa phương xa hơn để bán.
Sau khi thịt hộp được sản xuất, Thôi Vệ Quốc và Tô Thiết Sơn thích đến độ không kìm được. Hai người mua một ít về nhà, kế tiếp hẹn nhau ra công viên ăn đồ hộp uống rượu. Khỏi phải nói, bởi vì hai người làm như thế vài lần, những người già về hưu thường đến công viên cũng dần thành thói quen. Họ thích mang thịt hộp đến công viên ngồi nhậu, tưởng như không lấy được mấy hộp thịt, họ sẽ không theo kịp trào lưu của các ông bạn già.
May mà bây giờ có nhiều gia đình làm công nhân ở Nam Bình, nhà nào cũng có công nhân nên thỉnh thoảng mua một lọ đóng hộp, họ vẫn đủ khả năng mua.
Thôi Vệ Quốc đề xuất ý kiến, để Tô Mạn bán thịt hộp cho bộ đội.
“Hồi trước đánh giặc, cha cũng từng ăn thịt hộp, đó là sản phẩm của đất nước tư bản chủ nghĩa nên giả lắm. Thơm thì thơm nhưng ăn vào không cảm nhận được vị thịt. Bây giờ ăn thịt hộp của các con, cha mới biết thế nào là thịt hộp thật sự.”
Tô Mạn cảm thấy có lý, về phần nguyên liệu nấu ăn thì cũng không đáng lo. Bởi vì hiện giờ hoàn cảnh ổn định, những huyện khác cũng không gây chuyện, cho nên họ cũng bắt đầu dựa theo kế hoạch trước đó mà làm công tác chăn nuôi.
Thế là Tô Mạn chuẩn bị trước để khi đến dịp, cô sẽ đề xuất ý kiến này với họ, về sau mua thịt ở trại chăn nuôi của họ để ăn.
Về phía bộ đội thì Tô Mạn cũng có cách. Lúc trước xưởng đồ gia dụng Nam Bình từng tìm bộ đội để thuê xe mà, hiện giờ còn có công việc qua lại. Tô Mạn mang thịt hộp đi một vòng quanh khu vực bộ đội, trưởng phòng Chu ăn xong thì vô cùng thích thú, ký thỏa thuận với xưởng thực phẩm bên này, chuẩn bị đặt thêm một đợt, sau này chiến sĩ ra ngoài tập huấn cũng có thể mang theo để tiện ăn dọc đường, ông ta còn tiện thể đặt số lượng lớn gia súc với Tô Mạn.
Trưởng phòng Chu nói: “Ở gần nhau như vậy, thôi thì dứt khoát để sau này Nam Bình chuyên môn cung ứng thịt cho chúng tôi ăn.”
Tô Mạn cũng không ngờ chuyện này xong nhanh như vậy: “Các ông không cần tuyến đường cung ứng kia nữa à?”
“Trước đây đều do cấp trên quản lý, bây giờ xem chừng quản không nổi nữa, chúng tôi tự cấp tự túc.”
Tô Mạn đã hiểu, cấp trên còn đang tranh luận đây mà, không có thời gian bận tâm đến cấp dưới, bấy giờ mới cho cô cơ hội.
Cô cảm thấy đây thật sự là một cơ hội, bây giờ cung ứng cho bộ đội ở tỉnh thành, sau này còn có cơ hội cung ứng cho bộ đội ở những nơi khác. Không chừng tương lai huyện của mình có thể làm một số xí nghiệp quân sự - công nghiệp.
[Sự hợp tác chặt chẽ và quan hệ lẫn nhau giữa các chính trị gia, quan chức quân sự và đại diện của ngành công nghiệp vũ khí.]
Vì thế xưởng thực phẩm ở huyện Nam Bình cũng mở rộng quy mô, hết nhóm người này đến nhóm người khác trở thành công nhân.
Sự nghiệp của Tô Mạn viên mãn, người trong nhà cũng có cuộc sống tốt đẹp, điều duy nhất khiến người ta nhớ nhung chính là Thôi Hướng Bắc.
Không có tin tức nào về anh cả, anh còn đang ở viện nghiên cứu ở Thủ đô, chẳng biết có chịu ảnh hưởng nào không.
Đến cuối năm, đợt tuyết đầu tiên đã rơi.
Nhân dân Nam Bình đều vui sướng chuẩn bị đồ đón Tết. Tô Mạn cũng xin nghỉ phép, chuẩn bị đưa người nhà đến tỉnh thành mua sắm, kết quả lại nhận được tin tức của đồng chí lãnh đạo UBND tỉnh Hồ Giang, bảo cô và bí thư Triệu nhanh chóng đến tỉnh một chuyến.