Tô Mạn nghe vậy thì giật mình, ngày thường cô cũng khá là cẩu thả, không nói nơi nào xuất sắc, dù quản lý tốt công tác ở địa phương nhưng rất ít khi qua lại trước mặt lãnh đạo.
Giật mình thì giật mình, vẫn phải đi thôi.
Sau khi thông báo với người nhà, Tô Mạn lái xe đưa bí thư Triệu đến UBND tỉnh.
Kết quả cô và bí thư Triệu vừa đến nơi thì đã bị vài người mặc đồng phục đưa thẳng đến phòng họp của Ủy ban. Tô Mạn đi vào thì phát hiện có một số người mặc đồng phục ở đấy, ngoài ra còn có bí thư Hải và cán bộ chuyên trách Lâm, hơn nữa có cả bí thư Lý của UBND tỉnh và chủ tịch tỉnh Hồ mới nhậm chức. Thấy cô đã đến, cửa phòng họp lập tức đóng lại, một người đàn ông đứng tuổi mặc đồ quân đội nghiêm túc tuyên bố tin tức.
Nhà nước muốn thành lập vài cơ sở nghiên cứu, một trong số đó sẽ đặt ở huyện Nam Bình.
Lý do cân nhắc Nam Bình là vì Hồ Giang thuộc về đất liền, mà huyện Nam Bình nhiều núi, cơ sở nghiên cứu được thành lập ở trong núi sẽ tương đối an toàn. Hơn nữa có rất nhiều khu vực ở Nam Bình có lâm trường, thường xuyên có xe ra vào vận chuyển đồ đạc, như vậy thì cũng đủ hiệu quả che giấu nhất định.
Tô Mạn vừa nghe thấy thế, tức khắc có cảm giác chiếc bánh đầy nhân này từ trên trời giáng xuống.
Tuy chuyện này cũng đồng nghĩa với phiền toái, sau này công tác bảo vệ phải cực kỳ chú ý, nhưng có cơ sở nghiên cứu này, về sau các lãnh đạo sẽ để mắt nhiều đến Nam Bình. Cô làm nhân viên quản lý Nam Bình, đương nhiên cũng sẽ được lợi.
Lão Triệu thì khỏi nói nữa, ngạc nhiên vui mừng đến nở mũi.
Cuộc họp lần này chủ yếu để tuyên bố về cơ sở nghiên cứu, đồng thời thảo luận xem nên tiến hành triển khai công tác bảo mật như thế nào, nhân tiện các bên ký một bản thỏa thuận giữ bí mật.
…
Lần này quy mô của viện nghiên cứu không nhỏ đâu, đám lãnh đạo cứ nhìn đăm đăm bản đồ phóng to huyện Nam Bình mà xem xét lựa chọn.
Thực tế thì trước khi mở cuộc họp này, địa điểm đã được các ban ngành đặc biệt thăm dò xong xuôi. Bây giờ lại gọi nhóm Tô Mạn đến đây, tức là bảo họ tiến hành quy hoạch các địa phương ấy, phải phát huy được tác dụng che giấu bảo mật.
Trong cuộc họp này, Tô Mạn và lão Triệu không có quyền lên tiếng, chỉ có lãnh đạo lớn của tỉnh Hồ Giang còn nói xen được vài câu. Tô Mạn và lão Triệu chịu trách nhiệm ghi nhớ những gì đã được sắp xếp, sau khi về Nam Bình phải tích cực phối hợp.
Chuyện này bàn suốt một ngày một đêm, sau khi thảo luận và phân công cụ thể, cuộc họp mới được xem như kết thúc.
May mà hiện giờ Tô Mạn có sức khỏe nên thức trắng đêm cũng không sao, lúc tan họp cô vẫn còn có tinh thần.
Lúc nằm nghỉ tại nhà khách, cô cứ lẩm nhẩm về chuyện này.
Trong lịch sử, Tô Mạn cũng không biết những viện nghiên cứu này có được thành lập hay không, nhưng cô lại cảm thấy có liên quan đến 789.
Tuy 789 chỉ là thứ râu ria trong tay cô, không có tác dụng gì lớn, nhưng nếu nó rơi vào tay người thích hợp cũng có thể biến thành thứ vũ khí giết người lớn lao.
Chỉ có 789 mua được dây chuyền sản xuất trong thời kỳ này, có thể mang lại sự trợ giúp lớn lao cho đất nước.
Mua được trong thời kỳ này, tức là mua được tất cả dây chuyền sản xuất đến từ các nước khác trên thế giới, có rất nhiều thứ là sản phẩm cấm vận.
Nếu nhà nước mua được nhiều thứ như vậy, tuyệt đối sẽ không chỉ sử dụng thôi đâu, chắc chắn họ sẽ tiến hành nghiên cứu phát minh.
Nghĩ đến 789, Tô Mạn cảm thấy buồn bã.
Đây là người bạn ở cạnh cô lâu nhất, nhưng mãi đến thời khắc tháo gỡ, cô mới thật sự tin tưởng 789, hơn nữa còn coi nó như đồng bọn của mình.
Đáng tiếc, sau này không còn cơ hội gặp lại nhau nữa.
Lúc này đây, tại văn phòng UBND tỉnh Hồ Giang, lính canh gác nghiêm ngặt ngay bên ngoài, lãnh đạo mặc đồng phục đang trò chuyện với bí thư Lý và chủ tịch tỉnh Hồ ở bên trong.
Họ vẫn đang bàn về cơ sở nghiên cứu.
“Đến lúc đó, chúng tôi sẽ sắp xếp quân đội, đây không phải là cơ sở nghiên cứu đơn giản. Đừng xem nó như những viện nghiên cứu ở Hồ Giang, đây chính là thời cơ và thách thức của chúng ta.”
Bí thư Lý hỏi: “Nghiên cứu phát minh về mặt nào thế?”
“Xin lỗi, không thể trả lời, đây là việc cơ mật của chúng tôi. Nhưng tôi có thể nhấn mạnh rằng việc này liên quan đến tương lai phát triển của đất nước.”
Bí thư Lý hít thở thật sâu, cảm thấy áp lực rất lớn.