Đầu năm, Thôi Hướng Bắc phải rời khỏi Nam Bình. Cơ sở nơi đây chưa được xây xong, anh còn phải đến sở nghiên cứu Hồ Giang để tham gia công tác nghiên cứu khác.
Hiện giờ đất nước đang thiếu chuyên viên nghiên cứu phát triển, Thôi Hướng Bắc lại là người xuất sắc trong lớp người trẻ, đương nhiên không thể ung dung nhẹ nhõm.
Lúc đi, anh lôi kéo tay Tô Mạn, quyến luyến không rời.
“Đi đi, đợi lần sau anh về, em bàn với anh một chuyện.”
Thôi Hướng Bắc lập tức nói năng nghiêm túc: “Chuyện gì thế? Em nói đi, anh nghe.”
Tô Mạn đẩy nhẹ đầu anh: “Anh lo đi đi, đợi khi nào về rồi nói.”
Bây giờ nói thì cô lại lo Thôi Hướng Bắc đến đơn vị sẽ nhớ mãi chuyện này, ảnh hưởng đến công tác của anh. Hơn nữa nếu vì công việc mà anh không ở cạnh cô, không thể thường xuyên về nhà, vậy thì cô cũng sẽ suy nghĩ lại chuyện trước đó, không làm thật đâu. Nếu không sau này sinh con, nó sẽ thiếu tình thương của cha, thế thì không ổn.
Thôi Hướng Bắc hỏi: “Rất quan trọng sao?”
“Cũng không quá quan trọng, thật ra một mình em quyết định là được.”
Nghe cô nói vậy, Thôi Hướng Bắc mỉm cười: “Vậy em quyết định đi, anh nghe em hết, em là chủ gia đình mà.”
Tô Mạn nhoẻn miệng cười.
Sau khi Thôi Hướng Bắc đi, Tô Mạn cũng để chuyện đó sang một bên, thanh thản yên tâm phát triển Nam Bình.
Hiện giờ vùng nông thôn Nam Bình phát triển mạnh về ngành chăn nuôi, hơn nữa Tô Mạn cũng hy vọng thông qua chăn nuôi để thúc đẩy sự phát triển nền công nghiệp ở Nam Bình.
Ví dụ như hiện giờ nguồn da thuộc phong phú, Tô Mạn chuẩn bị mở xưởng da thuộc trong huyện. Có xưởng này rồi, cô lại mở tiếp xưởng vật dụng làm từ da thuộc. Quy mô không cần quá lớn, sau này từ từ phát triển là được, ngoài ra còn có thể mở thêm xưởng chế biến các sản phẩm từ sữa.
Cứ như thế là có thể hình thành mô hình vận hành tuần hoàn hỗ trợ lẫn nhau giữa nông thôn với thành thị.
Sau khi Tô Mạn đề xuất kế hoạch này trong cuộc họp đầu năm tại UBND huyện, cô đã nhận được sự ủng hộ thống nhất từ tất cả cán bộ công nhân viên chức của huyện.
Trước đây Tô Mạn làm công tác chăn nuôi, mọi người đều có thái độ lửng lơ, kết quả công tác chăn nuôi mang lại hiệu quả cực nhanh.
Nhất là năm trước, đội sản xuất cũng mở trại chăn nuôi, số tiền kiếm được đã phụ giúp cho các đồng chí nông dân. Các đồng chí nông dân không ngừng tăng thêm thu nhập, hơn nữa còn có thêm phần thịt, cuối năm họ đều được ăn thịt.
Trừ việc xây dựng nhà xưởng, Tô Mạn còn sắp xếp cho Cục nông nghiệp và Cục lương thực ở bên này đi đến những khu vực có lương thực phong phú để đổi lấy lương thực mang về.
Bây giờ huyện kiếm được tiền, nhưng kế tiếp vẫn phải làm thế nào để người dân có đủ lương thực ăn, khiến cho họ cơm no áo ấm.
Những nhiệm vụ này chỉ được nói tóm gọn trong vài câu, nhưng khi xử lý lại có không ít việc.
Vì thế mới đầu năm, công việc của Tô Mạn đã cực kỳ bận rộn.
Đợi hơn một tháng sau, cuối cùng không còn bận như thế nữa, cô mới phát hiện cơ thể mình có chuyện khác thường.
Từ khi điều dưỡng cơ thể, sức khỏe của cô vẫn luôn bình thường, kinh nguyệt cũng đến đúng ngày, nhưng lần này lại muộn nửa tháng.
Tô Mạn cảm thấy có vấn đề nên đi kiểm tra xem sao, Lý Thục Hoa tự mình đưa cô đi khám.
Kết quả đúng là tới công chuyện thật.
Cô đã mang thai hơn một tháng, tính nhẩm thời gian thì cấn bầu trong dịp Tết kia.
Tô Mạn hết hồn, trong những ngày ăn Tết, cô còn chưa quyết định mà. Tuy sau này cô mới quyết định, nhưng vì Thôi Hướng Bắc phải đi công tác, cô cũng không tìm được cơ hội để nói chuyện này với anh. Từ đó về sau, lần nào Thôi Hướng Bắc cũng làm biện pháp tránh thai, vậy thì làm sao cô có thể cấn bầu được nhỉ?
Lý Thục Hoa mừng rỡ không ngớt: “Tiểu Tô, con có thai rồi.”
Tô Mạn: “... Không nhầm chứ? Lúc trước con và Thôi Hướng Bắc bận việc, bọn con làm vài biện pháp tránh thai.”
Bác sĩ nữ nói: “Tránh thai cũng không hẳn 100%, chỉ cần cơ thể của hai đồng chí nam - nữ khỏe mạnh thì vẫn có thể mang thai ở tỷ lệ nhất định.”
Tô Mạn vừa nghe đã hiểu ngay.
Trước đây có vài lần cô và Thôi Hướng Bắc không làm biện pháp tránh thai, nhưng cũng không mang thai được, bởi vì khi ấy sức khỏe không tốt, không dễ có thai. Bây giờ sức khỏe được củng cố, dễ dàng mang thai, cho dù tránh thai đều có thể xuất hiện điều bất ngờ... Chẳng lẽ đêm giao thừa cô chợt nghĩ nên thuận theo tự nhiên, là do đứa bé này ảnh hưởng ư? Không thì vừa khéo làm sao.
Tô Mạn cảm thấy đứa bé này là một đứa có khả năng sinh tồn rất mạnh.
Rời khỏi bệnh viện, Lý Thục Hoa tự mình đưa Tô Mạn về nhà, đối xử với cô giống như món đồ sứ dễ vỡ.