Tô Mạn nói: “Mẹ à, không cần cẩn thận thế đâu, cơ thể con khỏe mạnh mà, mọi ngày con đi làm đâu có chuyện gì.”
“Nên cẩn thận thì hơn.”
Lý Thục Hoa vui mừng nói: “Sau này con cũng đừng làm lụng quá vất vả, hiện giờ con đã khác trước rồi.”
Tô Mạn nói: “Mẹ à, trái lại con cảm thấy càng cẩn thận sẽ càng không hay. Lúc trước các mẹ vượt mưa bom bão đạn, chẳng phải không có việc gì sao, con để đứa bé này cảm nhận được gian khổ từ nhỏ thì nó mới có tinh thần phấn đấu.” Cô cảm thấy cơ thể mình rất khỏe, cho nên cô sẽ không để chuyện mang thai ảnh hưởng đến công việc, dù sao chỉ cần không vận động mạnh là được.
Lý Thục Hoa làm mẹ chồng, đương nhiên hy vọng con dâu có thể dưỡng thai thật tốt, nhưng bà biết Tô Mạn là người chú trọng công việc. Nếu vì có con mà ảnh hưởng đến công tác, chắc chắn cô sẽ không vui, cho nên bà đành mỉm cười gật đầu, nghĩ thầm ngày thường mình giúp cô điều dưỡng nhiều thêm, để cơ thể khỏe mạnh hơn đôi chút cũng tốt.
Kết quả Lý Thục Hoa tiếp thu ý kiến của cô, nhưng Lý Xuân Hoa lại không chịu nghe. Biết Tô Mạn có thai, Lý Xuân Hoa giống như gặp phải kẻ địch.
Bà mau chóng xách làn ra ngoài mua đồ ăn ngon cho Tô Mạn bồi bổ cơ thể, đồng thời muốn chuẩn bị đồ cho trẻ con. Hơn nữa bà còn nhờ Lý Thục Hoa chỉ bảo nên chăm sóc phụ nữ và dạy con từ trong bụng mẹ như thế nào cho khoa học.
Hết cách, ai bảo thời buổi này nuôi heo còn phải nghiên cứu khoa học, cháu ngoại cục cưng của bà cũng phải được nuôi theo phương pháp khoa học.
Ngoài ra bà còn căn dặn Tô Mạn rằng sau này chuyển sang giày dạ, mang giày đế mềm, đừng lên núi xuống làng chi cho mệt nhọc.
Tô Mạn cũng không màng đến suy nghĩ của các bà, dù sao căng thẳng là chuyện của họ, còn mình cứ làm việc như thường thôi.
Chẳng qua sau khi đến văn phòng, cô mới chợt nhớ ra trong bụng mình đang ôm một cục thịt
Sau này cục thịt ấy được sinh ra, nó sẽ gọi cô là mẹ, lớn lên có thể giống cô, hoặc là giống Thôi Hướng Bắc.
Cũng có khả năng kết hợp đặc điểm của hai người.
Cô đưa tay khẽ vuốt bụng mình, cảm thấy vô cùng thần kỳ.
Nơi này thế mà lại có một đứa bé, sau này nó chính là người thân nhất với mình trên thế gian.
Thôi Hướng Bắc về vào khoảng tháng Năm, lần này anh về vì cơ sở nghiên cứu ở đây đã được xây xong, có thể triển khai công tác, nhóm của anh phải đến cơ sở nghiên cứu Nam Bình.
Trước khi đến cơ sở, anh về Nam Bình một chuyến.
Lúc tới văn phòng của Tô Mạn, nhìn thấy bụng cô, Thôi Hướng Bắc còn chưa nhận ra điều gì. Dù sao cái thai chỉ hơn ba tháng, vừa mới bắt đầu lộ bụng bầu nên cũng không quá rõ ràng.
Anh phát hiện hình như Tô Mạn hơi mập, nhưng anh biết cô không thích như thế, lần nào ăn cơm cũng đúng tiêu chuẩn, nói rằng muốn giữ dáng thon thả. Thế nên anh cũng không dám hé răng, chỉ vui vẻ ôm cô: “Tô Mạn, tháng này anh sẽ đến công tác ở viện nghiên cứu. Anh nộp đơn xin rồi, về sau mỗi tháng anh đều có thể về nhà. Nếu như không có nhiệm vụ, một tuần anh cũng có thể về một lần.”
Tô Mạn gật đầu, xem như hài lòng với kết quả này, nhưng cô lại nghĩ bụng mình lộ rõ như thế mà Thôi Hướng Bắc nhìn không ra, vậy nên cô không vui cho lắm.
Sau đó cô đẩy Thôi Hướng Bắc: “Anh có phát hiện em thay đổi điều gì không?”
Thôi Hướng Bắc quan sát từ trên xuống dưới: “Đẹp hơn.”
Tô Mạn mỉm cười: “Nói thật đi.”
Thôi Hướng Bắc nghiêm túc nhìn cô: “Thật sự rất đẹp, đẹp kiểu nở nang ấy.”
“Béo thì nói béo, vẻ đẹp nở nang gì chứ?” Tô Mạn nổi cáu, chỉ bụng mình và nói: “Không nhìn thấy bụng em sao?”
“... Không sao đâu, thật ra cũng không quá rõ, có bụng vẫn đẹp mà.”
Tô Mạn nói: “Sau này nó sẽ ngày càng lớn, giống như quả dưa hấu vậy, tất cả đều tại anh đó.”
Thôi Hướng Bắc lờ mờ: “... Anh xin lỗi.”
Tô Mạn nói: “Anh sai ở đâu?”
Anh thật sự không biết mình sai ở đâu, nhưng vẫn nói năng thành thật: “Đâu đâu cũng sai.”
Tô Mạn cảm thấy mình không thể trông chờ anh phát hiện, cô dứt khoát nắm tay anh và đặt lên bụng mình: “Cảm nhận được không, bên trong có thứ gì ấy.”
Thôi Hướng Bắc vốn đang mịt mờ, nghe được lời này, anh sốt ruột nói: “Thứ gì cơ? Có nghiêm trọng không, em đã đến bệnh viện khám chưa?”
“Đứa bé, có một đứa bé!” Tô Mạn giơ tay véo mặt anh.
Thôi Hướng Bắc: “…!”
Sau một phút ngơ ngác, Thôi Hướng Bắc mới phản ứng kịp. Anh nhìn Tô Mạn mà không dám tin, tiếp theo lại nhìn bụng cô, đưa tay vuốt ve nhẹ nhàng, hơn nữa còn run rẩy.
“Tô… Tô Mạn, có đứa bé sao?”