Tuy nơi này là thế giới song song, nhưng dòng chảy lịch sử vẫn khiến người ta kinh ngạc.
Lịch sử luôn khiến người đời ngạc nhiên như thế, cho dù không chung một không gian, dẫu chỉ là thế giới song song, thậm chí gặp hiệu ứng cánh bướm, sự phát triển của lịch sử vẫn tuân theo quỹ đạo vốn có mà tiến lên.
Sau năm 1976, mặt trời khuất núi.
Kể từ đó, cả nước lại dấy lên làn sóng cải cách tư tưởng.
Nó giống như sự va chạm giữa tư tưởng thời đại mới và thời đại cũ, nhưng thực chất trong lần va chạm này, mọi thứ đều đi theo phương hướng phát triển tốt hơn.
Tuy nhiên hoàn cảnh xã hội hiện giờ khác hẳn với lịch sử ở không gian khác, nhờ có 789 nên ngành công nghiệp của đất nước phát triển nhanh chóng, làm cơ sở cho nền công nghiệp trên toàn thế giới. Việc nghiên cứu khoa học giảm bớt rất nhiều khó khăn, hơn nữa cả nước từ trên xuống dưới đồng lòng phát triển. Trong điều kiện thiên thời địa lợi nhân hòa, công tác nghiên cứu khoa học không hề thua kém các nước Âu Mỹ, thậm chí còn đứng đầu châu Á.
Sau khi đuổi kịp ngành công nghiệp sản xuất, nền kinh tế của đất nước cũng tăng mạnh, vật tư cũng trở nên phong phú dồi dào.
Chưa nói các đồng chí nông dân trong nước đều có thể ăn thịt, nhưng ăn từng bữa cơm no nê thì được.
Đặc biệt là chuyên khu Hoa Châu, bởi vì công tác chăn nuôi từng năm hoàn thành tốt, các đồng chí nông dân đều tự mình chăn nuôi nên họ cũng không thiếu thịt ăn.
Bấy giờ Tô Mạn đã trở thành bí thư khu ủy của chuyên khu Hoa Châu, xem như có vị trí đứng đầu trong số hơn ba mươi bí thư khu ủy trên cả nước.
Thành tích mà cô làm được trong mấy năm qua khiến người ta không thể nói ra lời phản đối.
Không chỉ tạo nên Nam Bình - quê hương của đồ gia dụng, cô còn kéo theo sự phát triển của kinh tế Nam Bình. Hơn nữa trong thời gian nhậm chức, cô đã biến Nam Bình thành cơ sở chăn nuôi của khu Hoa Châu, sau đó lại phát triển tiếp những ngành sản xuất mới từ việc chăn nuôi ấy, kéo theo sự phát triển kinh tế của cả khu Hoa Châu.
Công lao và thành tích của cô không hề nhỏ.
Vì chuyện điều động công tác, hiện giờ cả nhà Tô Mạn đều dọn tới tỉnh thành.
Tuy bên đây được phân nhà ở, nhưng Tô Mạn vẫn chọn mua một căn nhà, dù sao mua nhà ở tỉnh thành cũng không lỗ.
Đó là căn nhà kèm theo sân nhỏ, trước sau có tổng cộng bốn gian nhà, có nhà bếp và WC riêng.
Sau khi mua nhà, Tô Mạn tự mình sửa lại đôi chút. Cô lợp ngói mới, trồng hoa cỏ trong sân. Những người đàn ông nhà họ Tô còn phụ giúp lắp thiết bị vui chơi cho trẻ em ở ngoài sân.
Tô Mạn tan làm về nhà, bọn trẻ tan học còn chưa về.
Nhưng bốn người già đang ngồi trong sân lại thở ngắn than dài.
Từ khi dọn đến tỉnh thành, vì chăm sóc hai đứa trẻ, hai người lớn nhà họ Tô và hai người lớn nhà họ Thôi đều sống chung với Tô Mạn.
Ở chung cũng tốt, hàng ngày đều có người bầu bạn.
Hiếm khi Tô Mạn thấy họ không vui như vậy.
Thấy Tô Mạn đã về, bốn người đều thở dài thườn thượt.
Tô Mạn nói: “Sao thế? Mọi người gặp chuyện gì khó ư?”
“Cha mẹ chồng con phải về Thủ đô rồi.”
Tô Mạn nhìn sang Thôi Vệ Quốc.
Thật ra cô cũng cảm thấy sẽ có ngày như vậy. Dù sao dựa theo dòng lịch sử, những năm qua có rất nhiều đồng chí lớn tuổi muốn quay về cương vị công tác.
Đặc biệt là đồng chí lão Thôi, nhiều năm như vậy mà còn ngập tràn tinh thần cách mạng, quả thực là báu vật của đất nước.
Quả nhiên Thôi Vệ Quốc thở dài, nói: “Lúc chiều, người của quân khu đến đây, nói là Thủ đô sắp xếp, lệnh cho họ đưa cha về khôi phục chức vị. Mọi người nói xem phải làm sao đây, tôi đã nghỉ hưu rồi.”
Tô Mạn nói: “Cha à, vậy cha muốn về sao?”
Thôi Vệ Quốc gật đầu: “Đất nước yêu cầu cha, cha vẫn phải về thôi.”
Tô Mạn đã đoán được kết quả ấy, đồng chí già này thật sự yêu nước đến quên mình.
Lý Thục Hoa buồn bã nói: “Nhưng mẹ không nỡ xa Đoàn Đoàn và Phạn Phạn.”
Bà và lão Thôi cũng biết chắc chắn hai đứa trẻ sẽ không đi theo mình, người thân của bọn nó đều ở nơi này, cha mẹ cũng sống ở đây, làm sao có thể theo họ về Thủ đô chứ...
Cho nên nghĩ tới chuyện này, bà cứ khó chịu.
Nhưng bà không thể lão Thôi quay về một mình, dù sao ông cũng đã từng ấy tuổi rồi.
Tô Mạn nói: “Cha mẹ, sau này hai đứa trẻ được nghỉ hè hay nghỉ đông, con sẽ đưa bọn nó đến Thủ đô ở với hai người. Đến khi đó cha mẹ con cũng sẽ tới, bọn họ chưa từng đến Thủ đô đâu. Cha mẹ, con nói có đúng không?”
“Đương nhiên là đúng rồi.” Lý Xuân Hoa lập tức vui vẻ nói.
Nghe bà thông gia nói như thế, Lý Thục Hoa và Thôi Vệ Quốc mừng rỡ liếc nhau, nếu thật như thế thì quá tốt, nghỉ đông và nghỉ hè cộng lại cũng phải hai ba tháng, về sau hàng năm đều có hi vọng.
Thôi Vệ Quốc cười ha ha: “Ý kiến này rất hay, sau này chờ ông bà thông gia đến thủ đô, tôi sẽ dẫn hai người đi Vạn Lý Trường Thành, anh Tô, đến lúc đó tôi sẽ bắn súng cho anh xem, kỹ năng bắn súng của tôi rất tốt.”
Bầu không khí giữa mọi người vui vẻ, vừa hay hai đứa nhỏ cũng đi học về.
Lúc này còn chưa thịnh hành việc đưa đón con đến trường, lúc lên năm một tiểu học, hai đứa nhỏ đã tự mình đi học.
Bây giờ đã học lớp ba, bọn nhóc khoác theo cặp sách chạy vào, vừa chạy vừa la hét gọi ông bà nội ngoại.
Hai đứa bé này là song bào thai, dáng dấp rất giống nhau, kết hợp ưu điểm giữa Tô Mạn và Thôi Hướng Bắc, mày rậm mắt to, nhưng lại có ngũ quan thanh tú như Tô Mạn.
Mấy ông bà thấy bọn nhỏ trở về thì càng vui hơn, Thôi Vệ Quốc đưa tay bế cả hai.
Tô Mạn ho khan một tiếng, hai đứa nhỏ lập tức nghiêm túc đứng vững.
Trong nhà này, bọn nhỏ ai cũng không sợ, chỉ sợ mẹ.