Ông bà nội ngoại đều coi chúng như bảo bối nâng trong lòng bàn tay, từ nhỏ cha đã làm ngựa cho bọn nhóc cưỡi, duy chỉ có mẹ đối xử vô cùng nghiêm khắc với chúng.
Tô Mạn hỏi: “Sao hôm nay mấy đứa lại trở về muộn như vậy.”
Tô Duyệt giòn tan đáp: “Chúng con giúp bà cụ bên cạnh đi tìm chú mèo mướp, mèo mà bà cụ nuôi không thấy đâu, chúng con giúp bà ấy đi tìm.”
Thôi Việt đáp: “Chẳng phải mẹ thường xuyên dạy bảo chúng con phải làm người tốt ư, bây giờ chúng con học theo lời dạy của mẹ, là một đứa nhỏ lấy giúp người làm niềm vui, phát huy truyền thống tốt đẹp của người dân Hoa Quốc.”
Nghe hai đứa nhỏ nói như thế, mấy ông bà cười vui vẻ.
“Con đừng nghiêm khắc với tụi nhỏ như thế, đứa nhỏ nhà mình rất ngoan.”
Tô Mạn có chút nghi ngờ bọn nhỏ, đứa nhỏ nhà người khác, cô không hiểu rõ, nhưng hai đứa nhóc này nhà mình, cô nhìn tụi nhỏ lớn lên, bởi vì từ nhỏ đã có rất nhiều người cưng chiều, cho nên có chút bị làm hư, giống như tiểu bá vương, nếu không phải cô kịp thời quản giáo, lúc này đã sớm coi trời bằng vung, còn chủ động làm việc tốt ư?
Chẳng qua lúc này Tô Mạn cũng không để ý nhiều như vậy, ở ngay trước mặt ông bà hai bên giáo dục bọn nhỏ là vô dụng, lát sau đóng cửa lại, giáo dục thế nào cũng được.
Buổi tối lúc ăn cơm, hai đứa nhỏ mới biết chuyện ông bà nội muốn đến thủ đô.
Bọn nhỏ chưa từng đến thủ đô, nhưng biết chỗ kia rất xa, sau này không thể nhìn thấy ông bà nội mỗi ngày nữa, nhất thời òa khóc.
Làm cho ông bà đau lòng không thôi, dỗ dành hơn nửa ngày mới được.
Biết nghỉ hè còn có thể đi thăm ông bà nội, hai đứa nhỏ cũng rất vui, còn la hét muốn chuẩn bị quà cho ông bà nội.
Tô Mạn nhìn dáng vẻ hai mắt hồng hồng của bọn nhỏ, trái lại cũng không truy cứu chuyện bọn nhỏ về muộn hôm nay nữa.
Dù sao đến lúc đó ông bà nội tụi nhỏ đi rồi, chỗ dựa cũng bớt đi một nửa, về sau rất dễ quản.
Kết quả liên tiếp mấy ngày, Tô Mạn phát hiện hai đứa con mình đều trở về vô cùng muộn, mỗi lần trở về đều nói giúp đỡ người ta làm việc tốt, ví dụ như giúp đỡ bạn học cùng quét dọn vệ sinh, giúp đỡ bà cụ mắt kém bên cạnh xâu kim, giúp người ta đi tìm đồ.
Lúc đầu Tô Man không tin, bèn sắp xếp thư ký đi theo hai ngày, kết quả tụi nhỏ thật đúng là không nói dối, hai tiểu bá vương này thật sự trở thành học sinh ba tốt.
Mãi cho đến ngày hai vợ chồng Thôi Vệ Quốc xuất phát, hai đứa nhỏ lấy quà tặng cho ông bà nội. vipTruyenGG.com - Truyện Dịch Giá Rẻ Cập Nhật Mới Nhất !
Bọn nhỏ tặng cho Thôi Vệ Quốc một chiếc mũ da kiểu dáng rất thời thượng, mùa đông phương bắc lạnh, ông nội đội sẽ không lạnh nữa, bọn nhỏ chuẩn bị cho bà nội một đôi găng tay da, nói hàng năm vào mùa đông tay bà nội đều đỏ, sau này đeo nó sẽ không lạnh nữa.
Làm cho vợ chồng Thôi Vệ Quốc cảm động không thôi, mắt đỏ ngầu ôm hai đứa nhỏ không nỡ buông tay, chỉ ước gì có thể vo thành cục bỏ túi mang đi.
Tô Man nhìn mũ và găng tay này thì cau mày.
Trong nhà, người nắm giữ tài chính là cô, trong tay Thôi Hướng Bắc không có tiền, không có khả năng cho bọn nhỏ tiền, trong nhà không có gì, cô cũng không có thói quen cho bọn nhỏ tiền tiêu vặt.
Về phần hai ông bà, cô cũng quản rất nghiêm, sau khi nghiêm túc nói chuyện với bọn họ, cho dù bọn họ có cho, cũng chỉ là mấy hào, mấy xu, để bọn nhỏ mua kẹo ăn, không cho quá nhiều.
Mặc dù hiện tại công nghệ phát triển rất tốt, nhưng một số sản phẩm công nghiệp vẫn cần tem phiếu, giá tiền cũng không quá rẻ.
Như vậy vấn đề nảy sinh, Tô Mạn tạm thời không nhắc đến, mãi cho đến khi tiễn vợ chồng Thôi Vệ Quốc xong, Tô Mạn mới đặt tâm tư lên người hai đứa nhóc.
Bình thường không quan sát thì thôi, lúc này tỉ mỉ quan sát đã phát hiện rất nhiều vấn đề.
Ví dụ như trong phòng bọn nhỏ có nhiều đồ chơi hơn, hơn nữa còn giấu đi đồ ăn vặt.
Tô Mạn rất tin con của mình, bọn nhỏ không có khả năng trộm tiền.
Dù sao hoàn cảnh trong nhà tốt, bọn nhỏ muốn gì, chỉ cần nói với người lớn, bình thường sẽ mua cho tụi nhỏ, không đáng làm chuyện này, hơn nữa bình thường trên phương diện này, cô cũng quản lý rất nghiêm, cô không tin con mình trộm tiền.
Cộng thêm trước đó hai đứa nhỏ thay đổi, trong lòng Tô Mạn đã có suy đoán.
Buổi tối, cô đến gõ cửa phòng hai đứa.
Bởi vì tuổi còn nhỏ, hai đứa nhỏ ngủ chung một phòng, ở giữa có một chiếc rèm.
Lúc Tô Mạn đi vào, bọn nhỏ giả vờ như nghiêm túc làm bài.
Tô Mạn đóng cửa vào cười nói: “Đừng giả bộ nữa, mẹ đẻ ra hai đứa còn không hiểu hai đứa sao?”
Tô Duyệt nhìn về phía Thôi Việt.
Thôi Việt ho khan một tiếng: “Mẹ à, con không biết mẹ đang nói gì, chúng con vẫn luôn rất ngoan, lại nghiêm túc làm bài tập, dựa theo chỉ thị của mẹ nghiêm túc học tập, dốc lòng trở thành người tốt cống hiến cho quốc gia giống như cha mẹ.”
Tô Duyệt cũng đi theo gật đầu: “Đúng thế, mẹ à, chúng con chính là đứa trẻ ngoan.”
“789.”
Hai đứa nhỏ: “!!!”
Tô Duyệt thận trọng hỏi: “Mẹ ơi, sao mẹ lại biết thế?”
Thôi Việt trợn mắt: Chưa đánh đã khai.
Tô Man nhìn hai đứa nhỏ: “789 ở trên người ai?”
Hai đứa nhỏ liếc nhau: “Chúng con đều có.”
Tô Mạn giật mình: 789 giỏi như thế? Còn có thể đồng thời trói chặt hai người?
“789, tôi biết mi nghe được tôi nói chuyện, sao mi lại về được thế? Còn tìm đến đứa nhỏ nhà chúng tôi, còn lập tức trói chặt hai đứa?”
Tô Duyệt giơ tay: “Mẹ ơi, nó nói ký chủ đời trước của nó qua đời, nó giải trừ trói buộc, nó không có nhà để về, mẹ, nó rất đáng thương, nó còn khóc đó.”
Tô Mạn: “…”
Thôi Việt cũng giơ tay: “Mẹ à, nó còn nói với con, bởi vì con và Phạn Phạn là song bào thai, trên tinh thần có cảm ứng, cho nên có thể đồng thời trói chặt hai người chúng con.”
Tô Mạn giật giật khóe miệng, nghiêm túc nhìn hai đứa con mình.
“789, bọn chúng còn quá nhỏ, nếu như để cho người ta phát hiện chuyện này, sẽ có ảnh hưởng không tốt với chúng, tôi hi vọng mi có thể đáp ứng tôi, trước khi chúng nó đến tuổi vị thành niên, đóng lại chức năng mua sắm.”
Hai đứa nhỏ: “…”
Bọn nhỏ tội nghiệp nhìn Tô Mạn: “Mẹ…”
“Không thương lượng.” Vẻ mặt Tô Mạn nghiêm túc, không hề nhượng bộ.
Tô Duyệt lại giơ tay, tủi thân nhìn mẹ: “Nó nói, nếu như đồng ý, có thể ở lại không.”
Tô Mạn thoải mái nói: “Được.”
“Tôi đồng ý.” Lần này không cần hai đứa nhỏ trả lời, trong đầu Tô Mạn đã nghe được một giọng nói quen thuộc đã nhiều năm không nghe thấy, vẫn ngốc như cũ.
Tô Mạn cười: “789, sao lá gan của mi càng lúc càng nhỏ thế, vừa rồi cũng không dám nói chuyện với tôi.”
789 đáp: “Tôi sợ cô lại đuổi cô đi.”
Tô Mạn nghe thấy thế thì đột nhiên nhớ đến cảnh tượng 10 năm trước đưa 789 đi, trong lòng có chút chua xót.
Đã nhiều năm như thế, nó vẫn ngốc nghếch đáng yêu như vậy.
Cô cười nói: “789, hoan nghênh về nhà.”
[Kết thúc phiên ngoại.]
Cảm ơn mọi người đã theo dõi hết đến những chương cuối cùng.
Ngoài bộ điền văn trên, team mình còn làm một số bộ điền văn khác như.
1: Trở Lại Thập Niên 60: Quân Tẩu Toàn Năng – Đã hoàn
2: Thập Niên 70: Người Ngoài Hành Tinh Làm Giàu – Đã hoàn
3: Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu – Dự kiến hoàn vào trước tết âm 2021.
4: Thập Niên 80: Đại Vương Hải Sản (Dịch) – Dự kiến hoàn vào trước tết âm 2021.
5: Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính – Dự kiến hoàn vào trước tết âm 2021.
6: Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ - Dự kiến hoàn vào tháng 2/2022
Một lần nữa thay mặt team, mình xin cảm ơn sự đồng hành của các bạn độc giả trong suốt thời gian qua ^^