Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Lấy được tiền lương lại nghỉ ngơi thoải mái một tối.
Cảm giác nhiệt huyết với công việc của Tô Mạn lại dâng trào. Chuẩn bị bắt đầu cho cuộc hành trình thăng chức của mình.
Sáng sớm tinh mơ đã dậy chuẩn bị đi làm.
Bên trường của Tô Thu Nguyệt cũng bắt đầu học lại nên hôm nay hai người cùng ra ngoài.
Lý Xuân Hoa đứng ở cửa nhìn hai đứa con gái rất có tiền đồ của mình đi đến cổng công xã, một đứa đi học, một đứa làm cán bộ, trong lòng vui vẻ hơn không ít.
Thật đáng tự hào, thật khiến bà nở mày nở mặt.
Khi bà quay đầu lại thì thấy ba đứa con trai nhà mình đứa nào đứa nấy ngáp ngắn ngáp dài. Mặt mũi bà bỗng chốc sa sầm.
Mở miệng mắng: “Mấy đứa không có tiền đồ này, không biết học theo ai. Mặt trời lên cao rồi còn ngủ chưa đã mắt, dậy trễ hơn mẹ thì không nói, còn không bằng hai đứa em gái có tiền đồ của mình, đàn ông nhà họ Tô chúng ta sao toàn loại gì thế này?”
Tô Thiết Sơn ngậm điếu thuốc lá từ trong nhà bước ra.
Lý Xuân Hoa lập tức biến sắc: “Không giống cha mấy đứa gì cả, hồi còn trẻ ông ấy còn có tiền đồ hơn mấy đứa mày!”
Tô Đại Trụ, Tô Nhị Trụ, Tô Tam Trụ: “...”
Ba anh em đều cảm thấy vô cùng ấm ức. Vì trong lòng khổ sở nên cả đêm qua Tô Đại Trụ ngủ không ngon. Tô Nhị Trụ thì vì vợ có ý nghĩ gả cho người khác mà mình lại quản không được nên cứ ở phòng bếp càm ràm với chú ba, cả hai anh em đều không được ngủ ngon.
Kết quả sáng sớm tinh thần không tốt thì thôi còn bị mẹ mắng. Còn hỏi đàn ông nhà họ Tô bị cái gì thế, bọn họ còn muốn hỏi phụ nữ nhà họ Tô bị gì đây này.
Ngày tháng như này sao mà sống nổi.
Trên đường đến công xã, Tô Mạn vẫn mải suy nghĩ về công việc bên hội phụ nữ.
Tô Thu Nguyệt thì lại vô cùng vui vẻ. Thời gian tựu trường hàng năm là lúc cô ta vui vẻ nhất. Cuối cùng không cần ở nhà làm ruộng nữa. Còn có thể tới trường học bài, ở lại trong trường.
“Em gái à, khi nào có cơ hội chị dẫn em vào huyện dạo vòng vòng nhé, chị nói em nghe này, chị rành huyện lắm. Nào là rạp chiếu phim, tiệm cơm quốc doanh, tiệm bách hóa...”
Tô Mạn tò mò hỏi: “Chị có tiền đi mấy nơi đó?”
“...Không có tiền.” Tô Thu Nguyệt nghẹn đến đỏ mặt: “Chẳng phải là vì giúp em quen thuộc với hoàn cảnh xung quanh hơn à, đợi có tiền rồi chị sẽ đi. Sau này đợi chị trở thành công nhân rồi, chị nhất định sẽ đến những chỗ đó dạo một vòng.”
Thấy bộ dạng đắc ý này của cô ta, Tô Mạn móc bảng thành tích từ trong túi ra.
Tô Thu Nguyệt: “...”
Tô Mạn nói: “Với thành tích này của chị, cho dù trong huyện thành có tuyển công nhân, chưa chắc gì đã tuyển tới chị.”
Tô Thu Nguyệt không tin: “Ai nói tuyển công nhân là dựa vào thành tích.”
Tô Mạn liếc nhìn cô ta: “Chị không biết là, thành phố tuyển công nhân cũng cần thi? Với thành tích này của chị, thi nổi không?”
“...”
“Cho dù có người chạy cửa sau cho chị, thành tích chị kém thế này, người ta chạy giùm cũng thấy ngượng.”
Tô Thu Nguyệt vẫn không muốn tiếp nhận sự thật này: “Không, lần trước chị nghe người ta nói, có cái cô kia kìa, chú cô ấy làm cán bộ trong xưởng, cô ấy có thể trực tiếp vào làm, cô ấy mới chỉ là một học sinh cấp hai thôi.”
“Đó là chú của người ta, không phải của chị.”
Vào ngày đầu khai giảng, Tô Thu Nguyệt phải tiếp nhận cú đả kích từ thực tế. Trong lòng có chút chán nản, sự vui vẻ khi tựu trường cũng không còn. Dù sao khai giảng đồng nghĩa với việc cô ta sắp phải tốt nghiệp mà sau khi tốt nghiệp sẽ...
Tô Mạn vỗ bả vai cô ta: “Học hành cho tốt, nghe lời khuyên của em, em sẽ giúp chị. Nói ra thì, cũng không đến mức để chị xuống ruộng làm việc đâu.”
Mắt Tô Thu Nguyệt sáng lên: “Em gái...”
Tô Mạn đổi lại khuôn mặt nghiêm túc: “Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là, thành tích thi tốt nghiệp phải cao ngang ngửa cái thành tích giả của chị.”
“...”
Sau khi đến công xã, Tô Thu Nguyệt không còn gì nuối tiếc chạy thẳng đến trường cấp ba của công xã. Tô Mạn thì vào đại viện công xã. Không thể quá sốt ruột trong công cuộc cải tạo đồng chí Tô Thu Nguyệt.
Lúc vào sân, đã thấy mấy đồng chí phụ nữ đứng ở bên ngoài chờ.
Thấy Tô Mạn tới, họ cũng không nhào đến tìm Tô Mạn. Dù sao người làm việc với các cô lúc trước là người khác.
Tô Mạn thong thả rót một chén nước sôi, ngâm gạo hồ vào nước nóng, coi như đó là bữa sáng của mình.
Ăn uống no đủ xong thì những người khác trong phòng làm việc cũng tới. Nhóm đồng chí phụ nữ đứng ngoài thấy người của hội phụ nữ tới thì cũng nhanh chóng theo vào. Chẳng bao lâu sau, phòng làm việc truyền tới âm thanh ồn ào ầm ĩ.