Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Có người khóc lóc kể lể bảo mình sống không tốt, ở nhà chồng phải chịu lăng mạ. Còn có người khóc lóc bảo con trai mình không hiếu thảo.
Chủ nhiệm Hách vừa vào phòng làm việc đã thấy ngay một mớ hỗn độn. Bà ta nhanh chóng bảo nhóm người Trình Hiểu Hồng mời họ qua phòng họp, bây giờ bên đó đang trống, tiện làm việc hơn.
Những người phụ nữ này cũng chẳng hiểu gì, chỉ biết được sắp xếp vào trong phòng họp ngồi.
Sau khi sắp xếp cho mọi người xong, chủ nhiệm Hách dẫn cả nhóm Trình Hiểu Hồng vào phòng làm việc tiến hành giáo dục: “Cô đã nói bao nhiêu lần rồi, phải giải quyết vấn đề một cách kịp thời. Nếu chúng ta đã làm tuyên truyền thì phải khiến các đồng chí ấy tin tưởng hội phụ nữ chúng ta. Không thể để tình trạng như của Mã Thu Lan tái diễn.”
Mấy hôm nay, Trình Hiểu Hồng bị công việc làm phiền không ít, bây giờ nghe chủ nhiệm Hách nói thế, cô ta không phục nói: “Trước khi công diễn, hội phụ nữ chúng ta cũng chẳng có nhiều việc như thế. Nhưng buổi công diễn có hiệu quả, công việc cũng nhiều hơn.”
Chú cô ta là bí thư Trình, vậy nên dám cãi lại chủ nhiệm Hách mà không kiêng dè gì.
Chủ nhiệm Hách bị thái độ này của cô ta chọc tức.
Đinh Mẫn ở bên cạnh nói thêm vào: “Chủ nhiệm, không phải chúng cháu không siêng năng làm việc. Nhưng những đồng chí nữ này có nhiều vấn đề lắm, mỗi ngày còn có rất nhiều người tới. Mấy chuyện lông gà vỏ tỏi ấy cũng tới làm phiền chúng ta, chúng cháu thực sự làm không xuể.”
Vương Phương nói: “Chủ nhiệm, cháu nói lời thật lòng cô đừng tức giận, ngay cả hội phụ nữ ở huyện than cũng không bận như chúng ta đâu.”
Dù không nói thẳng ra nhưng nghe vào tai đều biết đang ngầm ám chỉ Tô Mạn.
Chưa nói đến ba người này có thân thiết với nhau hay không, thế nhưng lúc này đây họ có chung một mối thù. Nghĩ lại thì trước khi Tô Mạn tới, công việc của bọn họ rất nhẹ nhàng, mỗi ngày tám chuyện xem trong cửa hàng bách hóa có gì ngon, có gì đẹp, chủ nhiệm Hách cũng không quản gắt họ.
Nhưng sau khi Tô Mạn tới, việc cần làm ngày càng nhiều. Lượng công việc của các cô nhiều hơn trước rất nhiều, mệt đến chết đi sống lại, chủ nhiệm Hách còn mặt nặng mày nhẹ với họ, ai chịu cho nổi.
Chủ nhiệm Hách tức giận cầm ly sứ lên, uống một ngụm lớn trà lạnh. Trong lòng buồn bực không thôi. Khó khăn lắm người làm lãnh đạo như bà ta mới có ý nghĩ muốn làm nên sự nghiệp huy hoàng lần nữa, lúc đang chuẩn bị vung tay làm đại nghiệp thì binh lính dưới trướng lại kêu khổ, cứ như đang tạt gáo nước lạnh vào ý chí của bà ta vậy.
Tô Mạn coi xong vở tuồng sáng nay mới mở miệng nói: “Chủ nhiệm Hách, vừa hay cháu cũng có một số đề xuất về phương diện này.”
Nghe Tô Mạn nói thế cơn tức của chủ nhiệm Hách mới dịu đi đôi chút, bà ta nhìn nhóm Trình Hiểu Hồng sau đó nói: “Chúng ta ra ngoài nói.”
Bây giờ bà ta tin không nổi ba người bất tài này.
Đợi hai người ra ngoài rồi, ba người các cô lại thì thầm với nhau.
Trình Hiểu Hồng nói: “Mọi người nói coi, có khi nào cô ta có cách gì thật không!”
Đinh Mẫn chua xót nói: “Cách gì chứ, ngoại trừ làm cái kịch gì đó ra, cô ta còn làm được gì? Chuyện của Mã Thu Lan với nhà họ Trần lần trước, chỉ do cô ta ăn may thôi.”
Vương Phương nói: “Dù sao thì hội phụ nữ ở huyện thành cũng không làm những việc này.”
Bên ngoài, cơn tức của chủ nhiệm Hách dịu đi khá nhiều: “Tiểu Tô à, chuyện này vốn không nằm trong nhiệm vụ của cháu, gần đây chẳng phải cháu còn phải lo việc tìm diễn viên dự bị à?”
Đương nhiên, nói là nói thế, bà ta còn đang mong việc gì cô cũng nhúng tay vào giúp.
Tô Mạn nói: “Cháu cũng là một thành viên của hội phụ nữ, thấy mọi người bận rộn như vậy, cháu cũng mong có thể chia sẻ phần nào. Chẳng phải lúc trước sau khi công diễn xong, các công xã khác cũng bảo lượng công việc nhiều hơn, không phải sao, cháu đang nghĩ cách giải quyết các vấn đề phát sinh sau này.”
Chủ nhiệm Hách gật đầu, thở dài: “Những việc này quả thực là vấn đề khó. Cô cứ nghĩ chỉ cần làm tốt công tác giáo dục thì có thể giải tỏa bớt nỗi khó khăn của các đồng chí nữ. Nhưng người đến tìm hội phụ nữ chúng ta thì càng nhiều.”
Tô Mạn nhẹ nhàng cười: “Chủ nhiệm, chúng ta muốn làm được việc này còn cần nhờ cậy vào sức mạnh của quần chúng nhân dân. Nếu không chỉ với mấy người chúng ta, làm không nổi. Cô quên rồi sao, dưới đại đội chúng ta, còn có mấy đồng chí hội phụ nữ nữa cơ, các cô ấy có thể giúp được.”
“Bọn họ?” Chủ nhiệm Hách lắc đầu: “Toàn mấy đứa bằng mặt không bằng lòng. Chẳng có mấy đứa làm được việc.”