Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Trong phòng bếp, Tô Tam Trụ vừa trải xong tấm gỗ lót chuẩn bị đi ngủ, kết quả là anh hai Tô Nhị Trụ lại chạy tới. Sau đó đến lượt anh cả Tô Đại Trụ cũng đến.
Hai anh đến phòng bếp bá chiếm chiếc đệm của Tô Tam Trụ, mặt ủ mày chau.
Tô Tam Trụ cứ ngáp: “Anh cả anh hai, hai người làm gì vậy, sao không về ngủ đi, ngày mai còn đi làm nữa.”
Tô Đại Trụ nói: “Không ngủ nổi, trước đây chị dâu em có coi anh là con người đâu. Bây giờ có cái vụ ở hội phụ nữ nữa, cuộc sống của anh hết đường rồi”
“Anh cũng không ngủ được, nhìn thấy chị dâu hai của em, anh sợ.” Tô Nhị Trụ ấm ức nói.
“Anh cả sợ thì thôi đi, anh hai sợ cái gì?” Khuôn mặt Tô Tam Trụ đầy thắc mắc. Ai mà không biết bộ mặt của đàn ông nhà này đều do anh hai chống đỡ.
Tô Nhị Trụ kích động nói: “Sợ cô ấy đi báo cáo anh đó. Anh nói em nghe, gần đây cô ấy ghê gớm lắm, căn bản không hầu hạ anh nữa. Còn muốn tái giá cơ đấy, anh cảm thấy hình như lúc nào đó cô ấy sẽ đến hội phụ nữ cáo trạng, sau đó khiến anh không trở mình nổi, rồi nhân cơ hội đó cô ấy sẽ tái giá.”
“…”
Tô Tam Trụ nhìn bộ dạng của hai anh, trong lòng bỗng chốc hân hoan vì mình chưa kết hôn. Nếu không bản thân cũng sẽ phải sống những ngày như thế.
Ngồi kêu than gần như cả đêm, Tô Nhị Trụ mới thở dài thườn thượt đi về phòng ngủ, kết quả là không mở được cửa ra.
Anh ta lại đẩy thêm lần nữa, vẫn không mở được ra, Này là khóa chốt từ bên trong rồi.
Vậy là vợ nhốt anh ta bên ngoài phòng rồi à?!
…
Ngày hôm sau lúc Tô Mạn đến công xã làm việc, vẫn có người đến cáo trạng, nhưng người cáo trạng lại không nhiều như thế nữa.
Mấy người Trình Hiểu Hồng đã ở trong văn phòng rồi, vậy ra là đến sớm để ngồi đợi trong văn phòng. Sau khì nhìn mấy người đến cáo trạng, bọn họ muốn quan tâm, nhưng không có chủ nhiệm Hách sắp xếp, bọn họ muốn động nhưng không thể nhúng tay vào.
Nhìn thấy Tô Mạn tới, Trình Hiểu Hồng cười chào Tô Mạn: “Cán sự Tô, cô nhìn xem mấy đồng chí này đợi rất lâu rồi, chủ nhiệm Hách chưa tới, chuyện này xử lý thế nào?”
Tô Mạn đáp: “Bên tôi còn phải viết bản thông báo, nếu mấy cô rảnh thì giúp tôi mời mấy đồng chí này đến phòng họp làm rõ tình hình trước. Đợi khi chủ nhiệm Hách đến thì sắp xếp sau.”
“Được, vậy chúng tôi làm cái này.”
Ba người Trình Hiểu Hồng lập tức đưa người đi.
Nếm qua cơn thịnh nộ hôm qua của chủ nhiệm Hách, cộng thêm Tô Mạn được sắp xếp đi lên huyện học tập, ba người bọn họ cũng thấy có cảm giác nguy cơ. Trước đây thì không có, bọn họ có rảnh rỗi cúng không sao, làm việc chậm cũng không sao. Nhưng bây giờ Tô Mạn quá xuất chúng, khiến bọn họ trông thật lười biếng và ngu ngốc. Bọn họ muốn chơi khăm nhưng không nổi, chỉ có thể bán mạng làm việc để tỏ ra bản thân không rảnh rỗi.
Nhìn thấy ba người đi rồi, khóe miệng Tô Mạn nhẹ nhàng nhếch lên.
Nên sớm giác ngộ thế chứ.
Đợi khi chủ nhiệm Hách tới liền thấy Tô Mạn đang viết bản thảo, chỗ ngồi của những người khác thì trống không. Hỏi ra mới biết là họ đến phòng họp làm việc rồi,.
“Đều đến nhặt đồ có sẵn rồi.” Chủ nhiệm Hách nói.
Tô Mạn cười đáp: “Các đồng chí vẫn rất tích cực, hiện tại có bọn họ cùng chia sẻ công việc, chúng ta có thể làm được nhiều việc hơn rồi. Giống như chuyện bắt người lần trước cũng có thể để bọn họ đi. Chủ nhiệm Hách cô là lãnh đạo, phải nghĩ cho toàn thể, đâu thể để cô đi bôn ba khắp nói mệt mỏi nữa.”
Đương nhiên chủ nhiệm Hách không muốn chạy khắp nơi. Hôm qua tỏ ra oai phong vậy nhưng người thật sự mệt.
Nếu như ngày nào cũng làm thì bà ta không tiêu hóa nổi.
Có điều về ba kẻ bất tài kia, bà vẫn có chút không yên tâm: “Cô lo bọn họ không làm tốt công việc.”
Tô Mạn nói: “Vậy nên chủ nhiệm Hách, cháu có ý kiến là chúng ta sẽ đề ra nội quy về việc bắt người. Sau này dù cho là ai cũng đều theo nội quy mà làm, dù cho năng lực kém cũng có thể làm tốt chuyện.”
“Được, cháu làm chuyện này đi.” Chủ nhiệm Hách nói theo thói quen.
Bây giờ bà ta đã hoàn toàn tín nhiệm Tô Mạn rồi. Bà ta cảm thấy người có năng lực như cô, dù là chuyện gì cũng có thể yên tâm giao cho cô làm.
Đây là chuyện nhỏ, Tô Mạn chỉ cần một tiếng là đã viết xong rồi, Sau đó cô giao cho chủ nhiệm Hách phê duyệt.
Sau khi chủ nhiệm Hách cầm tới cho bí thư Trình xem, về thì dán ở trong văn phòng.
Sau này, đây chính là một phần trong công việc của hội liên hiệp phụ nữ công xã Bắc Hà.