Chương 155: Sau Này Gả Cho Cậu Ây Mới Hạnh Phúc
Chương 155: Sau Này Gả Cho Cậu Ây Mới Hạnh PhúcChương 155: Sau Này Gả Cho Cậu Ây Mới Hạnh Phúc
Thứ tốt trong không gian không thể cho Chu Cảnh Diên ăn trước mặt công chúng.
Lục Thanh Nghiên còn đang ưu sầu nên làm gì bây giờ, lúc này tôm sông của ông Trình tới rất đúng lúc.
"Cháu muốn tôm sông sao?"
Vừa nghe có thể bán, ông Trịnh hơi động lòng.
"Đúng vậy, ông xem đưa cho ông bao nhiêu thì thích hợp?"
"Ở đây có hai lạng rưỡi, hay là cháu đưa cho ông một hào năm xu đi."
"Vâng."
Đưa cho ông Trịnh một hào năm xu xong, hai bên hài lòng một người cầm tiền một người cầm tôn, ai về nhà nấy.
Lục Thanh Nghiên xách theo hai lạng rưỡi tôm sông, trong lòng vui vẻ.
Một hào năm xu hai lạng rưỡi tôm, đây là giá tuyệt vời cỡ nào.
Đại đội Thịnh Dương mới xảy ra lũ lụt, có thể lấy ra được đồ ăn ít càng thêm ít.
Lục Thanh Nghiên vì bữa cơm này, đúng là hao tâm tổn huyết.
Một đĩa tôm sông xào ớt khô, lại thêm ít nấm mối xào, nấu mấy quả trứng gà, mấy củ khoai lang đỏ.
Món chính hôm nay là cơm gạo lứt, vừa có dinh dưỡng còn không bắt mắt.
Đặt đồ ăn vào hai hộp cơm, Lục Thanh Nghiên cõng túi xách nhỏ đi ra cửa.
"Chu Cảnh Diên, ăn cơm."
Nhìn bóng dáng còn đang làm việc ở phía xa, Lục Thanh Nghiên đi tới chỗ râm mát, dùng sức vẫy tay với anh.
Chu Cảnh Diên quay đầu nhìn cô, trên gương mặt tuấn tú tràn ngập mồ hôi.
Trên người anh chỉ mặc áo ba lỗ màu xanh quân đội, quần dài nửa ướt.
Đặt cuốc trong tay xuống, Chu Cảnh Diên đi về phía Lục Thanh Nghiên, vừa đi vừa dùng khăn lông lau mồ hôi trên mặt.
Đợi anh ngồi xuống xong, Lục Thanh Nghiên nhìn quanh bốn phía, thấy không có ai chú ý tới bên nay. Lúc này cô mới lấy hai hộp cơm trong túi xách ra, đưa hộp cơm phân lượng nặng hơn cho anh.
"Em mua hai lạng rưỡi tôm sông ở chỗ ông Trịnh, anh nếm thử xem có ngon không?"
Lục Thanh Nghiên không mở hộp cơm của mình ra trước, nhìn anh với vẻ chờ mong.
Chu Cảnh Diên muốn vươn tay chạm vào Lục Thanh Nghiên, nhưng nhìn tay vừa dơ vừa ướt của mình, cuối cùng rút tay về.
"Cầm lấy rửa tay đi."
Đưa khăn giấy ướt cho Chu Cảnh Diên, Lục Thanh Nghiên lại đưa hai quả trứng gà cho anh.
Mình thì cầm một hộp khoai lang luộc, chậm rãi ăn.
Chu Cảnh Diên cẩn thận đánh giá khăn giấy ướt trong tay, phát hiện thứ này không chỉ trắng, còn ẩm ướt.
"Đây là gì thế?"
"Đây là khăn giấy ướt."
Nhìn dáng vẻ mờ mịt không biết của anh, Lục Thanh Nghiên nhẹ giọng giải thích, lại lấy một tờ ra dạy anh sử dụng như thế nào.
Ánh mắt Chu Cảnh Diên nhìn về phía ngón tay mảnh khảnh của cô, cuối cùng học cô dùng khăn ướt lau tay.
Đợi tay được lau khô, Chu Cảnh Diên còn làm chuyện vừa rồi muốn làm, nhưng không làm.
Lục Thanh Nghiên cạn lời, đẩy tay của Chu Cảnh Diên đặt trên má mình ra: "Ngoan ngoãn ăn cơm đi."
Chu Cảnh Diên bình tĩnh rút tay ra, mở hộp cơm.
Chỉ có hai món ăn vô cùng đơn giản, nhưng khiến trong lòng Chu Cảnh Diên vô cùng vui sướng thoải mái.
Có thể ngồi cùng với người mình yêu nhất, hưởng thụ đồ ăn cô nấu mỗi ngày là cuộc sống khiến người ta hâm mộ cỡ nào.
"Anh Diên, quả nhiên là anh ở đây."
Giọng nói tùy tiện của Thẩm Lâm truyền tới, anh ta nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh Chu Cảnh Diên, hoàn toàn không thấy mình là bóng đèn.
Thẩm Nguyệt cố nén ánh mắt lạnh lùng của Chu Cảnh Diên bắn tới, ngồi một bên.
Tân naếc Thẩm Lâm nàv hảo anh †a đừng tới. anh †a cứ tới. "Anh Diên, anh ăn như vậy quá ngon rồi?"
Thẩm Lâm thèm nhỏ dãi, nhìn chằm chằm hộp cơm trong tay Chu Cảnh Diên: "Anh Diên, chúng ta là bạn tốt có phải hay không?"
"Có khả năng không phải."
Chu Cảnh Diên lạnh lùng nhìn anh ta, ước gì có thể nhấc chân đá anh ta.
Đến chỗ nào cũng thấy được anh ta, không biết hiện giờ anh không muốn nhìn thấy anh ta sao?
"Anh Diên... Sao anh có thể đối xử với em như vậy?"
Vẻ mặt Thẩm Lâm như đưa đám, cảm thấy đồ ăn trong hộp cơm trở nên không thơm nữa.
Thẩm Nguyệt đá mạnh vào Thẩm Lâm một cái: "Anh có thể câm miệng không?"
Ở đâu ra tên ngu ngốc như thế này, cô ấy kiên quyết không thừa nhận mình quen anh ta.
Thẩm Lâm che sau lưng bị đá đau, quay đầu lại trừng Thẩm Nguyệt.
Thẩm Nguyệt không nhìn Thẩm Lâm, mở hộp cơm của mình ra, bên trong chỉ có hai củ khoai lang đỏ.
Lục Thanh Nghiên đang ăn khoai lang đỏ ngây ngốc, ngẩng đầu nhìn Thẩm Nguyệt giống như không có chuyện gì ăn khoai lang đỏ, ánh mắt hơi tối tăm.
"Cô chỉ ăn như vậy ư?"
Thẩm Lâm không nói giỡn nữa, biểu cảm nghiêm túc nhìn khoai lang đỏ trong hộp cơm của Thẩm Nguyệt.