Chương 156: Lá Gan Như Vậy Cũng Dám Theo Đuổi Đàn Ông
Chương 156: Lá Gan Như Vậy Cũng Dám Theo Đuổi Đàn ÔngChương 156: Lá Gan Như Vậy Cũng Dám Theo Đuổi Đàn Ông
"Nếu không thì ăn gì? Có đồ ăn, đã không tệ rồi."
Thẩm Nguyệt không có chút ngượng ngùng, dù sao nhà cô ấy như thế nào mọi người đều biết.
Hai quả trứng gà nấu chín được ném cho Thẩm Lâm, Thẩm Lâm lanh tay lẹ mắt nhận lấy.
"Anh Diên, em biết anh tốt nhất mà."
Chu Cảnh Diên không để ý tới Thẩm Lâm cợt nhả, cầm lấy trứng gà Lục Thanh Nghiên đưa cho anh bắt đầu bóc ăn.
"Cho em một quả này."
Thẩm Lâm ném cho Thẩm Nguyệt một quả trứng gà, Thẩm Nguyệt không muốn nhận, bị Thẩm Lâm đè tay lại.
"Anh buông ra."
Gương mặt của Thẩm Nguyệt đỏ bừng lên, cầm trứng gà xoay người lại.
Lúc này Thẩm Lâm mới kịp phản ứng, vừa rồi mình đã làm gì nên ngượng ngùng rút tay về.
Lục Thanh Nghiên ăn khoai lang đỏ, đôi mắt hàm chứa ý cười.
Một quả trứng gà đã bóc vỏ đặt trước mặt Lục Thanh Nghiên, cô ngẩng đầu nhìn về phía Chu Cảnh Diên, nhận lấy.
Cái miệng nhỏ ăn hết trứng gà, lại ăn hai củ khoai lang luộc xong, bụng đã no bảy tám phần.
"Thẩm Lâm, tôi không ăn nổi nữa, đồ ăn trong hộp cơm còn chưa động vào, nếu anh không chê..."
"Không chê, cảm ơn chị dâu."
Đôi mắt của Thẩm Lâm sáng lên, vươn tay muốn nhận lấy thì bị một bàn tay to ngăn lại.
"Thực sự không ăn à?"
Chu Cảnh Diên nghiêng đầu nhìn Lục Thanh Nghiên bên cạnh, hơi nhíu mày.
"Ừm, em không ăn nổi nữa, hộp cơm này cho Thẩm Lâm ăn."
Lục Thanh Nghiên biết Thẩm Lâm ăn nhiều, hiện giờ khắp nơi đều Là "chị dâu tương lai", Lục Thanh Nghiên cho rằng đối xử tốt với Thẩm Lâm một chút cũng là lẽ đương nhiên.
Chu Cảnh Diên rút tay về, Thẩm Lâm lập tức cảm ơn Lục Thanh Nghiên, mở hộp cơm ra xem.
"Tôm sông xào, còn có nấm mối, đồ ăn quá thơm."
Thẩm Nguyệt trợn mắt xem thường, rất muốn làm bộ không quen biết Thẩm Lâm.
"Cùng nhau ăn đi."
Không đợi Thẩm Nguyệt kịp phản ứng, hộp cơm của cô ấy đột nhiên bị đổ vào hơn nửa đồ ăn.
Thẩm Nguyệt bình tĩnh nhìn Thẩm Lâm: "Tự anh ăn đi, đừng để ý tới tôi."
"Anh đây ăn no rồi, em ăn một ít giúp anh."
Thẩm Lâm cười lộ ra hàm răng, ăn từng miếng đồ ăn trong hộp cơm.
Đôi mắt của Thẩm Nguyệt hơi ẩm ướt, lại xoay người lần nữa, không dám để bất cứ người nào thấy được cảm xúc trong mắt mình.
"Đó không phải là Trần Ni thuộc đội một bọn chị sao?"
Thẩm Lâm nhìn về phía xa, hơi kinh ngạc nói: "Đây là đang làm gì thế? Đồng chí nữ lôi kéo đồng chí nam không bỏ ư? Còn biết xấu hổ hay không?"
Thẩm Nguyệt và Lục Thanh Nghiên nhìn theo tầm mắt của Thẩm Lâm.
Bên bờ ruộng cách mấy chục mét, Trần Ni vươn tay kéo một người đàn ông trẻ tuổi.
Trên mặt người đàn ông trẻ tuổi tràn ngập chán ghét, dáng vẻ rất không kiên nhẫn.
Lục Thanh Nghiên vừa thấy người nọ, kinh ngạc nhướng mày.
Nếu cô không nhìn nhầm mà nói, hình như người đàn ông trẻ tuổi là đối tượng của Từ Ngọc Mai, cuối năm hai người sẽ kết hôn.
Lá gan của Trần Ni lớn như vậy, dám thông đồng với đối tượng của Từ Ngọc Mai?
Nhìn dáng vẻ, hình như không thành công, chuyện này thực sự hơi xấu hổ.
Ở phía xa, Liễu Siêu hất tay Trần Ni ra, gương mặt âm trầm rời di.
Trần Ni đứng yên tại chỗ nghiến răng, bên tai quanh quẩn lời nói chán ghét của Liễu Siêu. Lại thêm một người nói cô ta xấu!
Nếu cô ta trông xinh đẹp, sao sẽ có dáng vẻ như quỷ hiện giờ?
Trần Ni oán hận xoay người, trong lúc vô tình nhìn về phía bên phải.
Dưới cây đại thụ có mấy người đang ngồi, trong đó Lục Thanh Nghiên đang lạnh nhạt nhìn cô ta.
Biểu cảm lập tức thay đổi, Trần Ni không chịu nổi nhanh chóng chạy về phía nhà mình.
"Chạy ư? Lá gan như vậy cũng dám theo đuổi đàn ông?"
Thẩm Lâm cười nhạo một tiếng, vừa ăn cơm vừa trào phúng Trần Ni nhát gan.
Lục Thanh Nghiên không nói chuyện, không biết đang nghĩ gì.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Lục Thanh Nghiên rời giường dọn dẹp trong nhà, cho Bổn Bổn ăn xong thì chuẩn bị ra cửa.
Sau khi rời khỏi đại đội Thịnh Dương, cô tìm chỗ an tĩnh trang điểm thành "chị gái", đạp xe đến huyện thành.
Khi cách huyện thành khoảng mấy trăm mét, Lục Thanh Nghiên thấy được một người ngã trên đất ở phía xa.
Dựng xe đạp sang một bên, Lục Thanh Nghiên xuống xe đi qua.
Lúc này mới phát hiện, là một bà cụ ngất xỉu trên mặt đất.
"Bà à, bà làm sao vậy?"
Lục Thanh Nghiên đỡ bà cụ dậy, để bà ấy dựa vào tàng cây bên cạnh, bắt mạch cho bà ấy.