Chương 157: Sao Bà Lại Ngất Xỉu Ở Đây Một Mình
Chương 157: Sao Bà Lại Ngất Xỉu Ở Đây Một MìnhChương 157: Sao Bà Lại Ngất Xỉu Ở Đây Một Mình
Bà cụ là đói đến ngất xỉu, Lục Thanh Nghiên lấy màn thầu trắng ra xé một miếng.
Ngửi được mùi thơm của đồ ăn, bà cụ há miệng theo bản năng, ăn ngấu nghiến hết màn thầu trắng.
"Bà à, bà ăn chậm một chút."
Lục Thanh Nghiên đút cho bà cụ đang hôn mê ăn từng miếng, đợi bà ấy ăn xong, còn lấy bình nước ấm ra đút cho bà ấy uống.
Có đồ ăn no bụng, bà cụ chậm rãi mở mắt, suy yếu mở miệng: "Em gái à, là em cứu chị sao?"
"Sao bà lại ngất xỉu ở đây một mình?"
Lục Thanh Nghiên gật đầu. dò hỏi bà cụ.
Bà cụ chống người ngồi dậy nhưng bị Lục Thanh Nghiên đè lại, bảo bà ấy lại nghỉ ngơi thêm một lát.
Đôi mắt của bà cụ chậm rãi đỏ lên, đau lòng nói: "Bà muốn đi vay ít lương thực nhà thân thích, trong nhà đã hết lương thực hai ngày, lại không có đồ ăn đứa bé sẽ không chịu nổi."
Cách hồng thủy qua đi đã mười ngày, lương thực cứu tế của chính phủ vẫn luôn chưa có.
Mọi người chỉ có thể dùng lương thực còn tích trữ, mỗi ngày ăn ít một chút cho đỡ chết đói.
Thôn bọn họ gặp tai họa nghiêm trọng nhất, đã chết hai mươi mấy người, đại đội trưởng cũng bị mất chức.
Mấy ngày trước trong nhà đã hết lương thực, tìm kiếm đồ ăn khắp nơi chỉ có thể miễn cưỡng ăn hai ba phần no.
Vi đứa bé trong nhà, mỗi ngày bà ấy chỉ ăn no một phần, lúc này mới có chuyện đi vay lương thực đói ngất xỉu.
"Bà à, chỗ cháu có mấy cái màn thầu đen, bà mang về cho đám trẻ ăn trước đi."
Lục Thanh Nghiên không muốn xen vào việc của người khác, nhưng gặp được vẫn không thể nhịn được.
Người đã sắp chết đói, cô lại mặc kệ thì có vẻ hơi máu lạnh.
Bà cụ cảm động đến mức chảy nước mắt, suýt nữa quỳ xuống với Lục Thanh Nghiên. "Em gái, cảm ơn em, cảm ơn em cứu mạng cả nhà bọn chị."
"Đứng dậy đi ạ."
Không nhận nổi quỳ lạy của bà cụ, Lục Thanh Nghiên sợ tới mức vội tiến lên đỡ bà ấy.
Bà cụ lau nước mắt đứng dậy, lại cảm ơn lần nữa xong thì tập tễnh chậm rãi rời đi.
Nhìn bà cụ vì nhận được mấy chiếc màn thầu đen mà lộ ra tươi cười vui sướng, Lục Thanh Nghiên không nói rõ được cảm thụ sâu trong lòng.
Có chút chua xót, có chút đắng, thực sự không dễ chịu.
Có lẽ cô có thể tạm thời giải quyết khó xử của bọn họ trước khi lương thực của chính phủ phát xuống.
Hiến gì đó thì thôi, cô tự nhận cô không rộng lượng được đến mức ấy, cho dù cô có vô số vật tư.
Đạp xe đạp, Lục Thanh Nghiên vẫn luôn suy nghĩ vấn đề.
Sau khi đến huyện thành, Lục Thanh Nghiên đi thẳng tới nhà Trương Khánh.
"Chị à, chị đến rồi?"
Lục Tử tới mở cửa, nhìn thấy Lục Thanh Nghiên đã lâu không gặp trên mặt lộ ra vui sướng.
Trương Khánh đi từ bên trong ra, vội vàng tiến lên tiếp đón: "Chị à, mau vào đi."
Lục Thanh Nghiên cất bước đi vào, ngồi đối diện Trương Khánh.
"Chị à, hôm nay chị tới vẫn bán trái cây sao?"
Lần trước hai người giao dịch 500 cân trái cây, Trương Khánh bán đến thành phố kiếm lời không ít.
Đã sớm hi vọng chị gái lại đến, kết quả xảy ra lũ lụt.
Huyệt thành không bị ngâm, nhưng chợ đen vì thiên tai gần đó mà loạn cả lên.
Trong khoảng thời gian này việc làm ăn không tốt lắm, mỗi ngày anh ta mặt ủ mày ê, không biết nên làm thế nào mới tốt.
"Không giao dịch trái cây."
Lục Thanh Nghiên lắc đầu, bưng trà Trương Khánh pha cho lên, như suy tư gì đó.
"Hôm nay chị muốn giao dịch thứ khác ư?" không giao dịch.
"Gần đây giá lương thực thế nào?"
Lục Thanh Nghiên thong thả hỏi, đôi mắt nhìn chằm chằm Trương Khánh.
Trương Khánh thở dài một hơi: "Gần đây lương thực ở chợ đen rất ít, cho dù ra giá cũng không có người bán, sớm đã tăng lên 2 tệ nửa cân."
2 tệ còn là giá hai ngày trước, nếu có hàng hơn 2 tệ cũng có người mua, đáng tiếc không có ai bán lương thực.
"Tôi có lương thực."
"Chị gái, chị nói thật sao?"
Trương Khánh cười hưng phấn, biết ngay là Lục Thanh Nghiên sẽ không khiến anh ta thất vọng mà.
"Chị à, giá lần này em cho chị 2 tệ, chỉ cần chị bán cho em."
Lục Thanh Nghiên nhìn chằm chằm Trương Khánh, cuối cùng lắc đầu.
"Chị à, không phải là chị không muốn bán đấy chứ?"
Trương Khánh luống cuống, tiến đến trước mặt Lục Thanh Nghiên.
"Chị à, chúng ta hợp tác nhiều lần như vậy, em là dạng người gì chị biết rất rõ."
"Tôi biết."
Lục Thanh Nghiên gật đầu, đặt chén trà trong tay xuống, lúc này mới lạnh nhạt mở miệng.
"Tôi bán cho cậu, nhưng mà tôi có yêu cầu."
"Yêu cầu ư? Chị cứ nói đi, chỉ cần chị bán cho em, điều kiện gì em cũng đồng ý với chị."