Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Bị Tháo Hán Sủng Đến Khóc ( Dịch Full)

Chương 160 - Chương 160: Anh Có Thể Cho Không

Chương 160: Anh Có Thể Cho Không Chương 160: Anh Có Thể Cho KhôngChương 160: Anh Có Thể Cho Không

"Lương thực, là lương thực."

Đứa bé lặp lại mấy câu, đội trưởng Hoàng lao nhanh về phía cửa thôn.

Hai người một cao một thấp đứng ở vị trí cửa thôn.

Đội trưởng Hoàng đứng trước mặt hai người, chần chừ hỏi: "Nghe nói hai vị có lương thực?"

Lục Thanh Nghiên quay đầu lại, lúc này cô dùng gương mặt của đàn ông, để tiện làm việc.

"Đúng vậy."

"Vậy... Các cậu muốn bán thế nào? Giá cả ra sao?"

Đội trưởng Hoàng không phải người vô tri, hạ giọng hỏi.

Hai người này đột nhiên xuất hiện bên ngoài đại đội, còn nói mình có lương thực, chắc chắn là tới bán cho bọn họ.

Có thể bán tuy tốt, nhưng chỉ sợ giá cả nằm ngoài dự đoán của đội trưởng Hoàng.

Trong thôn cạn sạch lương thực xong, ông ấy từng bảo người đến chợ đen hỏi giá.

Hiện giờ chợ đen cũng thiếu lương thực, giá gấp đôi so với khoảng thời gian trước.

Hơn 2 tệ nửa cân lương thực, cho dù tiêu hết tiền trong tài khoản của đại đội, cũng không mua được bao nhiêu lương thực.

Nếu không mua, trong đội lại càng không trụ được mấy ngày.

Hai người này là hi vọng duy nhất của ông ấy, hiện giờ đội trưởng Hoàng chỉ khẩn cầu giá lương thực hai người bán không đắt.

"Bán, lương thực thô 5 xu nửa cân."

Lục Thanh Nghiên gật đầu, nói ra giá cả.

"B... 5 xu nửa cân ư?"

Đội trưởng Hoàng cho rằng mình nghe nhầm, còn lặp lại lần nữa.

Giá cả này thực sự khiến đội trưởng Hoàng cho rằng bánh nhân thịt rơi từ trên trời xuống, vậy mà còn có giá rẻ như vậy?

"Đắt sao?"

Lục Thanh Nghiên hơi nhíu mày, nhìn về phía Chu Cảnh Diên bên cạnh. Hay là cô giảm giá thêm một chút nữa?

"Không không không."

Đội trưởng Hoàng kích động đến mức không biết nên nói gì, vui mà khóc.

Phía sau cây đại thụ truyền đến mấy giọng nói hưng phấn.

Lục Thanh Nghiên ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy mấy bóng dáng hưng phấn chạy về phía thôn.

"Các cậu có thể bán bao nhiêu?"

Đội trưởng Hoàng gấp không đợi nổi dò hỏi, trong lòng nhanh chóng tính toán tài khoản của đại đội còn bao nhiêu, có thể mua được bao nhiêu.

"5000 cân!"

"5000... 5000 cân ư?"

Đội trưởng Hoàng mừng đến mức suýt nữa nhảy bật lên, u sầu trên mặt lập tức biến mất.

"Ừm."

Ánh mắt Lục Thanh Nghiên nhìn lướt qua đội trưởng Hoàng, nhìn cách đó không xa.

Không biết chỗ đó có mấy chục thôn dân trong mắt tràn ngập chờ mong từ khi nào, mỗi người đều xanh xao vàng vọt, vẻ mặt tiều tụy.

"Xin hỏi lương thực ở đâu?"

"Không xa lắm, người của chúng tôi đã vận chuyển qua, đặt ở bên kia."

"Tôi lập tức bảo người mang tiền tới."

Đội trưởng Hoàng vẫy tay với trong thôn, một người đàn ông chạy nhanh tới: "Đại đội trưởng."

"Mau về đại đội lấy 500 tệ."

"Cháu lập tức đi ngay."

Người đàn ông chạy về phía đại đội, nhanh chóng cõng một túi xách tới.

"Đi theo tôi."

Đội trưởng Hoàng mở miệng với hai người, một trước một sau với Chu Cảnh Diên đi về phía trước.

Trước khi tới đại đội Tân Hà, cô và Chu Cảnh Diên đã thăm dò rõ ràng tình hình xung quanh. Đặc biệt tìm một chỗ rộng rãi còn yên tĩnh, lúc này mới đến đại đội Tân Hà.

Khi đội trưởng Hoàng nhìn thấy một đống lương thực, kích động tới mức không biết nên làm thế nào.

"Kiểm tra đi."

Lục Thanh Nghiên nhường vị trí, cho đội trưởng Hoàng và mấy thôn dân tiến lên kiểm tra.

Ánh mắt Chu Cảnh Diên nhìn mọi người, trong mắt tràn ngập cảnh giác.

Một khi những người này có lòng gây rối, anh sẽ không lưu tình.

Đội trưởng Hoàng và kế toán của đại đội, phó đội trưởng nghiêm túc kiểm tra, bắt đầu mở từng bao.

"Đây là 500 tệ, cậu nhận lấy di."

Đội trưởng Hoàng đưa 500 tệ cho Lục Thanh Nghiên, Lục Thanh Nghiên nhận lấy, cũng không đếm xem có đủ tiền hay không.

"Đại đội trưởng, chuyện này... Sao còn thừa nhiều lương thực như thế?"

Kế toán của đại đội Tân Hà đếm 5000 cân lương thực xong, phát hiện còn dư hai mươi túi lương thực.

Một túi 50 cân, 20 túi chính là 1000 cân.

Chắc chắn không phải là người nọ tính nhầm, trừ phi là bọn họ...

Đội trưởng Hoàng khiếp sợ nhìn phương hướng Lục Thanh Nghiên và Chu Cảnh Diên rời đi, phát hiện hai người đã không còn bóng dáng.

"Bọn họ... Là người tốt!"

Đôi mắt của đội trưởng Hoàng ửng đỏ, trong lòng vô cùng cảm kích hai người.

Dùng giá tháp bán 5000 cân lương thực cho bọn họ, còn tặng bọn họ 1000 cân lương thực.

Hai người này là đang mua bán lỗ vốn mà!

Mấy ngày kế tiếp, Chu Cảnh Diên đi cùng Lục Thanh Nghiên tới mười mấy đại đội.

Mỗi đại đội bán 5000 cân lương thực, tặng kèm 1000 cân lương thực.

Cuối cùng Lục Thanh Nghiên mệt mỏi dựa vào vai Chu Cảnh Diên nhắm mắt nghỉ ngơi.
Bình Luận (0)
Comment