Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Bị Tháo Hán Sủng Đến Khóc ( Dịch Full)

Chương 161 - Chương 161: Chị Đây Dẫn Em Đi Hóng Gió

Chương 161: Chị Đây Dẫn Em Đi Hóng Gió Chương 161: Chị Đây Dẫn Em Đi Hóng GióChương 161: Chị Đây Dẫn Em Đi Hóng Gió

Chỉ ba ngày ngắn ngủi, cô và Chu Cảnh Diên nhân lúc hoàng hôn không ai chú ý tới, lén rời khỏi đại đội Thịnh Dương.

Chạy đến mười hai đại đội, bán tổng cộng 60. 000 cân lương thực, tặng 12. 000 cân lương thực.

Tóm lại cuối cùng lỗ vốn "kiếm" 6000 tệ, kim khố nhỏ đột phá 3 vạn, đạt tới hơn 3 vạn lượng.

"Rất mệt à?"

Chu Cảnh Diên đau lòng nhìn Lục Thanh Nghiên, vươn tay ôm cô vào lòng, để cô dựa vào trong lòng mình.

"Bình thường."

Lục Thanh Nghiên lắc đầu, mở mắt ra nhìn anh: "Đi cùng em, là anh rất mệt mới đúng."

Chu Cảnh Diên nhếch miệng cười, hôn lên trán cô một cái: "Không mệt."

Có thể cùng cô làm bất cứ chuyện gì, anh vui vẻ chịu đựng.

"Chu Cảnh Diên, anh có cảm thấy em giống như con buôn không?"

"Vì sao lại nói như vậy?"

Chu Cảnh Diên cau mày hỏi cô, cảm thấy khó hiểu.

"Chẳng lẽ không phải sao? Em mở miệng nói làm chuyện tốt, nhưng vẫn thu tiền của bọn họ."

Tuy Lục Thanh Nghiên không cho rằng mình làm sai, nhưng cô sợ Chu Cảnh Diên không thích cô như vậy.

"Nghiên Nghiên, em nên nhận số tiền này."

Chu Cảnh Diên không nghĩ rằng cô làm sai.

Những người đó không có quan hệ gì với cô, dựa vào cái gì yêu cầu cô vô duyên vô cớ giúp đỡ bọn họ?

Trợ giúp của cô lớn hơn bất cứ người nào.

Ai dám bán 5 xu nhiều lương thực như vậy, còn ngầm tặng mấy chục nghìn cân lương thực ra ngoài.

Có thể nhận được tán đồng của Chu Cảnh Diên, Lục Thanh Nghiên rất vui, vươn tay ôm lấy anh.

Ở dưới bóng đêm nồng đậm, hai người trở lại đại đội Thịnh Dương. "Ngủ ngon."

Đứng dưới triển núi, Lục Thanh Nghiên kiễng chân hôn lên mặt Chu Cảnh Diên một cái, sau đó nhanh chóng lùi về sau.

"Đơn giản như vậy đã muốn đuổi anh đi sao?"

Một bàn tay giữ chặt lấy cô, Chu Cảnh Diên đột nhiên không muốn để cô rời đi.

"Vậy anh muốn làm gì?"

Dưới ánh trăng nhàn nhạt, trên gương mặt xinh đẹp của Lục Thanh Nghiên như có tia sáng rực rỡ, giống như tỉnh linh ở dưới ánh trăng.

"Muốn em!"

Giọng nói kiên định truyền từ miệng anh ra, Lục Thanh Nghiên giơ tay chạm vào gương mặt Chu Cảnh Diên.

Anh vươn tay nắm chặt lấy tay cô chạm mặt anh, đôi mắt còn sáng hơn ánh trăng.

"Không phải đã đồng ý làm đối tượng với anh sao?"

Lục Thanh Nghiên mỉm cười, đột nhiên nhớ tới gì đó a một tiếng: "Em còn chưa đưa lương thực cho đại đội chúng ta."

Sắc mặt Chu Cảnh Diên thay đổi, bầu không khí đang tốt đẹp như vậy lại bị Lục Thanh Nghiên phá hỏng, không biết có phải cô cố ý hay không.

"Đồng chí Chu, có muốn đi làm chuyện tốt với em không?"

Cô ngửa cao đầu, cười nhìn anh.

Nắm chặt tay cô, Chu Cảnh Diên dùng hành động nói cho cô mình nguyện ý.

"Lát nữa chị đây dẫn em đi hóng gió."

Tay nhỏ vung lên, một chiếc xe điện đột nhiên xuất hiện trên đường đất.

"Đây là gì thế?"

Chu Cảnh Diên tiến lên vươn tay chạm vào.

Đồ trước mắt có chút giống xe máy, nhưng tỉnh xảo hơn xe máy.

Thế giới của cô có quá nhiều thứ anh không biết.

"Xe điện, giống với xe máy ở niên đại của bọn anh, nhưng mà đơn giản hơn xe máy, thứ này nạp điện."

Lục Thanh Nghiên ngồi lên chỗ lái trước, vỗ vị trí phía sau: "Mau lên đây." Chu Cảnh Diên ngồi lên ghế sau, xe điện quá nhỏ khiến anh không thể duỗi người.

"Chúng ta xuất phát."

Lục Thanh Nghiên tràn ngập hứng thú, xe điện bắt đầu đi về trước.

Một bàn tay to ôm lấy eo mảnh khảnh của cô từ phía sau.

Sau lưng Lục Thanh Nghiên dán sát vào lồng ngực nóng bỏng của Chu Cảnh Diên.

Cả người cô run rẩy, không giữ ổn định, xe điện lập tức chạy theo tuyến đường uốn lượn.

"Chu Cảnh Diên, anh buông em ra."

Cô xấu hổ buồn bực muốn kéo đôi tay như sắt của anh ra.

"Anh sợ ngã."

Phía sau truyền tới giọng nói kèm theo ý cười, Lục Thanh Nghiên lập tức trợn trắng mắt.

Có quỷ mới ngã, nhất định là người này cố ý!

Chuyện lớn quan trọng hơn, người đàn ông này tạm xem nhẹ anh trước đã.

Không lại đi quản Chu Cảnh Diên nữa, Lục Thanh Nghiên đi tới đội một, đi tới mấy nhà nghèo khó nhất.

Đại đội Thịnh Dương là đại đội gặp họa nhẹ nhất.

Ngoại trừ ngoài ruộng không có cây nông nghiệp chín bị hồng thủy làm thối ra, súc vật nuôi nấng, lương thực trong kho hàng đều không hao tổn gì.

Cho nên Lục Thanh Nghiên không muốn bán nhiều lương thực cho đại đội Thịnh Dương.

Chỉ chuẩn bị cứu tế một số hộ nghèo khó nhất trong thôn, mấy nhà này gần như là cạn lương thực.

Đội một có khoảng sáu bảy hộ thôn dân nghèo khó nhất, Lục Thanh Nghiên cho mỗi nhà 15 cân lương thực.

Kế tiếp, cô và Chu Cảnh Diên đi dưới ánh trăng đến đội bốn xa nhất.
Bình Luận (0)
Comment