Chương 221: Dẫn Em Đi Nhận Lễ Hỏi
Chương 221: Dẫn Em Đi Nhận Lễ HỏiChương 221: Dẫn Em Đi Nhận Lễ Hỏi
"Tạm thời còn chưa định.
Chỉ mới tính ngày còn chưa chuẩn bị đầy đủ, cần cô và Chu Cảnh Diên bàn bạc lại.
Hai bên đều không có cha mẹ, mọi chuyện chỉ có thể dựa vào hai bọn họ.
Niên đại này kết hôn không thể làm to, cô và Chu Cảnh Diên có lẽ sẽ làm đơn giản.
"Chỗ chúng tôi không có tập tục gì, mời bà mối tới cửa đính hôn, sau đó định ngày, đại khái là như vậy."
Ngô Tiểu Anh nói cho Lục Thanh Nghiên, Lục Thanh Nghiên hiểu rõ gật đầu.
Bước chân trầm ổn dừng ở cửa sân, Lục Thanh Nghiên và Ngô Tiểu Anh cùng nhau nhìn qua.
Không biết Chu Cảnh Diên đứng đó từ khi nào, cũng không biết nghe được bao nhiêu.
Ngô Tiểu Anh nhìn thấy người tới lập tức đứng dậy, nháy mắt với Lục Thanh Nghiên:
"Tôi đi về trước."
Đi tới cửa, Ngô Tiểu Anh bị Chu Cảnh Diên gọi lại.
"Làm phiền trở về nói với thím Đường, ngày mai tôi sẽ đi tìm thím ấy."
Ngô Tiểu Anh liên tục gật đầu: "Tôi trở về sẽ nói với mẹ tôi."
Sau khi nói xong, Ngô Tiểu Anh giống y như con thỏ chạy ra bên ngoài.
"Mau vào đi, đóng cửa lại."
Lục Thanh Nghiên cười vẫy tay với Chu Cảnh Diên, đợi anh đóng cửa xong thì lấy salad hoa quả chuẩn bị ngày hôm qua ra.
Mùi thơm của trái cây xông vào mũi, cô lấy nĩa ra đưa cho Chu Cảnh Diên.
"Anh muốn ăn salad hoa quả, hay là dưa hấu?"
"Đầu được cả."
Chu Cảnh Diên ngồi trên ghế, nhận lấy nữa.
"Vậy ăn dưa hấu trước đi." Đôi tay của Lục Thanh Nghiên nâng hộp đựng dưa hấu lên, đưa tới trước mặt anh.
Chu Cảnh Diên nhận lấy hộp thủy tỉnh, nhìn nhiều mấy lần.
Anh đã sớm miễn dịch, có thể bình tĩnh đối đãi đối với việc cô lấy đủ thứ hiếm lạ ra.
Nhìn chằm chằm anh ăn dưa hấu, Lục Thanh Nghiên lại cầm một hộp đựng salad hoa quả.
"Đây gọi là salad hoa quả, là em tự mình làm cho anh, anh nếm thử đi."
Ánh mắt Chu Cảnh Diên nhìn về phía salad hoa quả, bên trong có mấy loại trái cây anh không biết.
"Đây là gì thế?"
Chỉ vào trái cây màu xanh lục, Chu Cảnh Diên hỏi Lục Thanh Nghiên.
"Đây là trái kiwi, đây là thanh long, đây là dâu tây."
Theo cô được biết, quả nho và dưa hấu thì bên này có, cho nên Lục Thanh Nghiên không giải thích nhiều.
"Ừm."
Chu Cảnh Diên cầm một quả dâu tây ăn, dâu tây chua chua ngọt ngọt khiến đôi mắt anh hơi sáng lên.
"Lại nếm thử thanh long và kiwi đi."
Nhìn ra được anh thích, Lục Thanh Nghiên nhiệt tình đề cử.
"Ăn rất ngon, thế giới của các em thật tốt."
Ăn hơn nửa salad hoa quả, vậy mà Chu Cảnh Diên không khỏi hướng tới thế giới thuộc về cô.
"Đúng vậy, đặc biệt tốt, sau này em dẫn anh..."
Lục Thanh Nghiên câm miệng, đôi mắt trở nên ảm đạm.
Vừa rồi cô quá kích động, còn muốn dẫn anh tới thế kỷ 21.
Ngay cả cô cũng không thể quay về, sao có thể dẫn anh cùng trở về?
Chu Cảnh Diên nắm chặt tay Lục Thanh Nghiên, không nói chuyện.
Anh không nên nhắc tới thế giới thuộc về cô, khiến cô đau lòng.
"Ngày mai anh sẽ đến nhà thím Đường, bảo thím ấy làm người trung gian."
"Ừm."
Lục Thanh Nghiên hiểu rõ, không từ chối. Lục Thanh Nghiên hiểu rõ Chu Cảnh Diên, sợ anh cảm thấy ấm ức mình nên làm lễ hỏi lớn cho cô.
Đến lúc đó chọc người ta bàn tán xôn xao, ảnh hưởng không tốt.
"Nghiên Nghiên, đi theo anh."
Chu Cảnh Diên nắm tay anh, bảo cô đi theo mình.
Lục Thanh Nghiên không biết anh muốn làm gì, ngoan ngoãn đi theo bên cạnh anh.
Hai người đi dọc theo đường đất, đi đến nhà Chu Cảnh Diên.
"Tối muộn như vậy, anh dẫn em tới nhà anh làm gì?"
Lục Thanh Nghiên nhìn bốn phía theo bản năng, thấy không có ai lúc này mới hỏi anh.
"Dẫn em đi lấy lễ hỏi."
Chu Cảnh Diên mở cửa phòng chứa củi ra, đi vào lập tức ném củi gỗ trong góc phòng sang một bên.
Một cửa hầm khép kín lọt vào tầm mắt Lục Thanh Nghiên.
Cô kinh ngạc nhìn về phía Chu Cảnh Diên, người đàn ông này còn cất giấu kho bảo bối ư?
Mấy năm nay, rốt cuộc là anh đã làm gì?
Lần trước cho cô một rương châu báu trang sức, bây giờ lại cho cô thứ gì?
Chu Cảnh Diên mở cửa hầm ra, lấy đèn pin bật lên: "Đợi một lát, mùi ở phía dưới không dễ ngửi."
Lục Thanh Nghiên gật đầu, thăm dò nhìn qua.
Mấy phút sau, Chu Cảnh Diên quay đầu vươn tay với cô.
"Đi theo anh!"
Lục Thanh Nghiên đặt tay vào lòng bàn tay của Chu Cảnh Diên, được anh nắm thật chặt cẩn thận đi xuống hầm.
Dưới ánh sáng của đèn pin, Lục Thanh Nghiên nhìn thấy được toàn bộ hoàn cảnh trong hầm.
Hầm không tính là nhỏ, có hơn ba mươi mét vuông.