Chương 222: Chu Cảnh Diên Cũng Là Đại Lão
Chương 222: Chu Cảnh Diên Cũng Là Đại LãoChương 222: Chu Cảnh Diên Cũng Là Đại Lão
Bên trái đặt mấy túi lương thực, mười mấy động vật hoang dã hong gió treo trên núi, một ít khoai lang đỏ cải thảo đặt ở góc tường.
Phía bên phải bày chín rương gỗ to.
Nhìn thấy rương gỗ, Lục Thanh Nghiên nhìn về phía Chu Cảnh Diên với vẻ khiếp sợ:
"Không phải bên trong đều là đồ cổ đấy chứ?"
"Ừm, đều là mấy năm qua anh kiếm được."
Chu Cảnh Diên gật đầu, tiến lên mở ra toàn bộ.
Mấy rương đồ sứ tranh chữ, còn có một rương chứa đầy thỏi vàng, phải hơn 15 cân.
Trong đó có một rương là châu báu trang sức lần trước Chu Cảnh Diên lựa chọn để lại.
Tuy đồ bên trong kém hơn anh cho cô, nhưng cũng là trân phẩm khó kiếm.
"Sao anh kiếm được nhiều như vậy?"
Niên đại này mấy thứ này không đáng tiền, rất ít người sẽ thu thập mấy thứ tốn công vô ích.
"Bởi vì anh cảm thấy, sau này chắc chắn có thể khôi phục giá trị thuộc về chúng nó."
Chu Cảnh Diên cầm lấy một chiếc vòng cổ đá quý ngọc lục bảo.
Lục Thanh Nghiên kinh ngạc nhìn anh, không nghĩ tới anh có dự kiến trước như vậy.
Nhận lấy vòng cổ, Lục Thanh Nghiên tràn ngập hứng thú khoa chân múa tay: "Đẹp không?"
Chu Cảnh Diên khàn giọng ừm một tiếng: "Đẹp, rất đẹp."
Cổ trắng nõn thon dài phụ trợ vòng cổ càng thêm trắng nõn, khiến người ta không rời mắt được.
"Đáng tiếc bây giờ không thể đeo."
Lục Thanh Nghiên tiếc nuối thưởng thức vòng cổ.
"Nếu em thích, sau này chúng ta đeo ở nhà."
"Ừm, được!"
Lục Thanh Nghiên gật đầu hài lòng, đặt vòng cổ xuống. "Sao anh có nhiều thứ tốt như vậy?"
Tiện tay cầm lấy một thỏi vàng, có lẽ lúc này gọi là cá chiên bé.
Thu thập một đống đồ cổ không đáng tiền thì thôi, thỏi vàng đáng giá lại có nhiều như vậy?
Chồng tương lai của cô, hình như rất lợi hại!
"Đầu là mấy năm nay chậm rãi thu thập, hơn phân nửa là từ tỉnh thành thu thập trở về."
"Anh còn chạy tới tỉnh thành ư?"
Lục Thanh Nghiên bị kinh ngạc đến ngây người, cô không nghĩ tới Chu Cảnh Diên chạy trốn xa như vậy.
"Ừm."
Giơ tay chạm vào tóc cô, đôi mắt của Chu Cảnh Diên dịu dàng: "Anh muốn trở nên tốt hơn một chút, như vậy mới xứng đôi với em."
"Em không ở thời không này, anh đâu cần vì em..."
Lục Thanh Nghiên hơi nghẹn ngào, vì sao anh ngốc như vậy?
Rõ ràng biết cơ hội hai người ở bên nhau rất nhỏ bé, vì sao còn phải kiên trì?
"Bởi vì đây là tín niệm chống đỡ anh."
Đối với thế giới này, anh không có quá nhiều lưu luyến.
Ngoại trừ bà ngoại và Thẩm Lâm ở bên anh, có thể khiến anh giống như con người ra.
Những thời gian còn lại trong lòng anh lạnh lẽo như băng, không dậy nổi bất cứ gợn sóng gì.
Sau này trong lòng anh có cô!
Bởi vì sự tồn tại của cô, là động lực chống đỡ anh sống sót.
Cho dù hai người không có khả năng ở bên nhau, anh vẫn ôm hi vọng này.
Đôi mắt của Lục Thanh Nghiên hơi ướt át, vùi đầu vào cái ôm của Chu Cảnh Diên, ôm chặt lấy người anh.
"Chu Cảnh Diên, em tới rồi! Không bao giờ để anh một mình nữa."
"Sau này chúng ta sẽ hạnh phúc bên nhau, xây dựng gia đình thuộc về chúng ta, sau đó sinh mấy đứa bé đáng yêu."
Dựa đầu vào lòng anh, Lục Thanh Nghiên càng nói càng nhỏ.
"Đa bé 1/2 VÂv chúng †a sinh mấy đứa2" Giọng nói trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu cô, Chu Cảnh Diên giơ tay ôm lấy eo cô.
Lục Thanh Nghiên kịp phản ứng lại mình mới nói gì, lập tức đẩy anh ra: "Em chưa nói gì cả."
Ôi trời ơi, lúc này mới là lúc nào, cô đã nghĩ nhiều như vậy!
Quá xấu hổi
"Nhanh chóng cất đi, đây là lễ hỏi anh cho em."
Biết cô có không gian thần bí, giống y nhà ở rất to.
Lúc này Chu Cảnh Diên mới dẫn theo Lục Thanh Nghiên đi tới, bảo cô cất hết rương đi.
Phòng đồ cổ của cô lại có thêm đồ cổ mới!
"Thu hết đồ vật vào có ảnh hưởng gì đối với em không?"
Chu Cảnh Diên hơi nhíu mày, dò hỏi cô.
"Sẽ không!"
Lục Thanh Nghiên lắc đầu, biết anh lo lắng nên cô sảng khoái trả lời.
"Anh đã đưa lễ hỏi, đợi chúng ta kết hôn xong em lại cho anh xem của hồi môn của em."
Lục Thanh Nghiên đã quyết định, đợi ngày bọn họ kết hôn, cô sẽ dẫn Chu Cảnh Diên cùng tiến vào không gian.
Trong đầu bắt đầu tưởng tượng, Chu Cảnh Diên nhìn thấy không gian nhất định sẽ vô cùng khiếp sợ!
"Chúng ta đi ra ngoài đi, nơi này không khí không tốt."
Cất rương xong, Chu Cảnh Diên dẫn theo Lục Thanh Nghiên rời khỏi tầng hầm ngầm.
"Đợi anh một lát."
Buông tay cô ra, anh đi vào phòng mình lấy một hộp gỗ ra.
"Đây là gì thế?"