Chương 370: Hai Vợ Chồng Các Cháu Đúng Là Ghê Gớm
Chương 370: Hai Vợ Chồng Các Cháu Đúng Là Ghê GớmChương 370: Hai Vợ Chồng Các Cháu Đúng Là Ghê Gớm
"Tôi không sao đâu."
Lục Thanh Nghiên nhẹ giọng an ủi Ngô Tiểu Anh đang lo lắng, máu trên mặt cô chỉ có thể đợi trở về rửa sạch.
"Cô có biết mình lợi hại cỡ nào hay không?"
Ngô Tiểu Anh nắm chặt tay Lục Thanh Nghiên không buông, tưởng tượng lại cảnh tượng vừa rồi không nhịn được nhiệt huyết sôi trào.
"Lợi hại cỡ nào?"
Lục Thanh Nghiên cảm thấy buồn cười nhìn Ngô Tiểu Anh.
"Rất lợi hại, tôi chưa từng gặp đồng chí nữ nào lợi hại như cô, không, đồng chí nam cũng không so được với cô."
Ngô Tiểu Anh càng nói càng kích động, nhớ tới một đám người trẻ tuổi trong thôn sợ hãi chạy trốn, không khỏi hừ một tiếng.
Hạ Dĩnh kéo Tề Huệ Lan đi về trước, đôi mắt sáng lấp lánh luôn nhìn Lục Thanh Nghiên.
"Đồng chí, chúng tôi có thể làm quen với cô không?"
Hạ Dĩnh đặc biệt thích anh hùng, vậy mà hôm nay thấy được nữ anh hùng, còn ở sơn thôn nhỏ như vậy.
Lục Thanh Nghiên nghiêng đầu nhìn về phía Hạ Dĩnh.
"Tôi tên là Hạ Dĩnh, đây là bạn tôi Tề Huệ Lan, chúng tôi đều rất thích cô."
Hạ Dĩnh kích động nói, sợ Lục Thanh Nghiên hiểu lầm: "Không phải loại thích đó, là thích anh hùng."
Lục Thanh Nghiên cười khẽ: "Tôi biết, không hiểu lầm."
"Tôi cảm thấy cô thật tốt, không giống người nào đó."
Hạ Dĩnh liếc xéo Lâm Tuyết đứng một bên, cười mỉa một cái.
Lâm Tuyết ấm ức đứng tại chỗ, không rên một tiếng.
"Làm ra dáng vẻ đó, giống như là người khác bắt nạt cô ta không bằng."
Hạ Dĩnh thực sự rất ghét Lâm Tuyết, cảm thấy cô ta không đơn giản giống như mặt ngoài, quá làm ra vẻ.
"Dĩnh Dĩnh, đừng nói nữa."
Tề Huệ Lan bảo Hạ Dĩnh đừng nói linh tinh, tránh cho bị người ta hiểu lầm mình là người đáng ghét.
Tề Huệ Lan mở miệng, Hạ Dĩnh chỉ có thể ngoan ngoãn câm miệng.
"Thật vui vì làm quen với cô, tôi tên là Tề Huệ Lan."
Tề Huệ Lan nhìn về phía Lục Thanh Nghiên, lộ ra tươi cười dịu dàng.
"Tôi tên là Lục Thanh Nghiên."
Lục Thanh Nghiên mỉm cười đáp lại Tề Huệ Lan.
Lâm Tuyết ở bên cạnh nhìn đến hơi ghen tị, nhưng không dám tiến lên, bởi vì cô ta sợ Lục Thanh Nghiên.
"Thanh Nghiên, sao cháu còn ở đây, đại đội sắp chia thịt heo, cháu nhanh qua đi."
Lý Tố Hoa đứng ở phía xa, cao giọng nói với bên này.
"Bác gái, cháu biết rồi ạ, cháu lập tức qua ngay."
Lục Thanh Nghiên đáp lại Lý Tố Hoa, gật đầu với Tề Huệ Lan và Hạ Dĩnh xong mới rời di.
Đợi Lục Thanh Nghiên rời đi rất lâu xong, Hạ Dĩnh mới rời mắt: "Không biết thịt lợn rừng có phần chúng ta không?"
"Chúng ta mới đến, còn chưa kiếm được công điểm, đừng nghĩ quá nhiều."
Tề Huệ Lan lắc đầu bật cười, lại đi tới đồng ruộng lần nữa.
Hàn Ngọc Thành tiến đến trước mặt cô ấy: "Nếu em thích ăn, anh đi hỏi đại đội trưởng xem có thể mua được không?"
"Tôi không thích ăn."
Vô cùng bình tĩnh đáp lại Hàn Ngọc Thành, Tề Huệ Lan không nói gì nữa.
Hàn Ngọc Thành biết mình chọc Tề Huệ Lan tức giận, nên ngồi xổm xuống làm việc giúp cô ấy.
"Vừa rồi là giọng điệu của anh không tốt, nhưng anh cũng là sợ Hạ Dĩnh gây chuyện, dù sao đồng chí Lâm người ta cũng không trêu chọc cô ta"
Tề Huệ Lan đang nhổ cỏ dừng động tác: "Chỗ anh phụ trách còn chưa làm xong đâu, không cần giúp tôi."
Sau khi nói xong cô ấy đi sang một bên, không để ý tới Hàn Ngọc Thành nữa.
Gương mặt của Hàn Ngọc Thành âm trầm, không đi lấy lòng Tể Huệ Lục Thanh Nghiên vừa đến khu đập lớn, thì bị một đám người vây quanh.
"Thanh Nghiên, cháu mau nói cho thím biết, cháu giết chết lợn rừng kiểu gì thế?"
"Hai vợ chồng các cháu đúng là ghê gớm, lần trước Cảnh Diên giết chết một con lợn rừng, bây giờ cháu cũng giết được một con."
"Con lợn rừng kia suýt nữa đâm trúng thím, khiến thím sợ muốn chết."
"Tôi nhìn thấy Thanh Nghiên bay lên, sau đó nhảy lên lưng lợn rừng, động tác đó còn lợi hại hơn mấy người tham gia quân ngữ."
Một đám chú bác thím giơ ngón tay cái với Lục Thanh Nghiên, quả thực coi cô thành anh hùng giết heo.
"Thanh Nghiên."
Chú Từ Ngũ chống gậy đi tới, bên cạnh ông ấy là Phùng Bình và Bảo Nhi.
"Chú Ngữ, thím Ngữ."
Lục Thanh Nghiên vội đi tới chỗ chú Từ Ngũ.
Bảo Nhi cười hì hì nhìn Lục Thanh Nghiên: "Chị Thanh Nghiên."
"Thanh Nghiên, hôm nay may mà có cháu, nếu không thím Ngũ và Bảo Nhi không biết sẽ thế nào."
Trong lòng chú Từ Ngũ còn sợ hãi, trên mặt là cảm kích.
"Chú Ngũ khách sáo quá rồi, nhìn thấy thím Ngũ và Bảo Nhi gặp nguy hiểm, đương nhiên là cháu không thể khoanh tay đứng nhìn."
"Cho dù thế nào, chú cũng nên cảm ơn cháu."