Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Bị Tháo Hán Sủng Đến Khóc ( Dịch Full)

Chương 371 - Chương 371: Có Phải Cháu Từng Học Võ Hay Không

Chương 371: Có Phải Cháu Từng Học Võ Hay Không Chương 371: Có Phải Cháu Từng Học Võ Hay KhôngChương 371: Có Phải Cháu Từng Học Võ Hay Không

Chú Từ Ngũ vì tàn tật nên không ở đồng ruộng, biết được vợ con suýt nữa bị lợn rừng đâm trúng, ông ấy sợ tới mức vội ném công việc trong tay.

Cũng may vợ con không sao, ông ấy còn biết được từ chỗ thôn dân là Lục Thanh Nghiên cứu vợ con mình.

"Có phải cháu từng học võ hay không?"

Chú Từ Ngũ luôn cho rằng Lục Thanh Nghiên là đồng chí nữ dịu dàng, không nghĩ tới cũng có lúc mình nhìn nhầm.

"Từng học một chút ạ, cũng chỉ là chút võ mèo cào thôi, không so được với chú Ngũ."

Biết chú Từ Ngũ từng đi lính, đương nhiên là Lục Thanh Nghiên sẽ không kiêu ngạo trước mặt ông ấy.

Chú Từ Ngũ cười lắc đầu: "Chú già rồi, không so được với các cháu, hai vợ chồng các cháu đúng là giỏi."

Sau khi nói xong chú Từ Ngũ không ở lại lâu, dẫn theo vợ con rời đi.

Lúc này ở khu đập lớn vô cùng náo nhiệt, lợn rừng to được đặt ở một bên.

Người giết heo là lão đồ tể của đại đội, chỉ thấy ông ấy cầm dao giết heo, lợn rừng lập tức bị mổ ra, máu tươi chảy ròng ròng.

Có thím cầm chậu gỗ đón lấy tiết heo, nội tạng, xương cốt của lợn rừng để chuẩn bị nấu ăn.

Nhân lúc giết heo, đội trưởng Từ đi tới bên cạnh Lục Thanh Nghiên: "Thanh Nghiên, giống với Cảnh Diên lần trước, cuối năm tính 300 công điểm cho cháu."

"Chú, được ạ."

Lục Thanh Nghiên không từ chối, tuy cô không thiếu lương thực, nhưng sẽ không từ chối thứ thuộc về mình.

"Lát nữa cháu lấy mấy cân thịt heo trở về nhé."

"Chú, không cần đâu ạ, cháu ăn cùng với mọi người là được."

Lục Thanh Nghiên không cần lợn rừng, cô không thích hương vị của lợn rừng lắm, vừa dai vừa tanh.

Hơn nữa thịt heo trong không gian của cô phải mấy chục vạn cân, hiện giờ heo sống cũng mười mấy con, thực sự không thiếu mấy cân thịt lợn rừng này. Vật tư quá nhiều, nên cô có tư bản tùy hứng.

"Được, vậy lát nữa cháu ăn nhiều một chút."

Đội trưởng Từ không miễn cưỡng nữa, đi sang một bên.

Thẩm Nguyệt đẩy đám người ra, đi cùng Thẩm Lâm tiến tới trước mặt Lục Thanh Nghiên.

"Chị dâu, con lợn rừng kia thực sự là chị giết ư?"

Khi Thẩm Lâm biết được lợn rừng kia là do Lục Thanh Nghiên giết chết, khiếp sợ đến mức không nói nên lời.

Lúc anh Diên gần đi còn nói với anh ta, bảo anh ta chăm sóc chị dâu, Thẩm Lâm cảm thấy Lục Thanh Nghiên căn bản không cần anh ta chăm sóc.

Có thể tay không giết chết lợn rừng, anh ta đâu có tư cách chăm sóc bảo vệ người ta?

"Sao thế, nhìn không giống à?"

Lục Thanh Nghiên bật cười, nhìn biểu cảm rối rắm kỳ lạ của Thẩm Lâm.

"Giống!"

Thẩm Lâm liên tục gật đầu.

Thẩm Nguyệt ở bên cạnh che mặt, thực sự không muốn nói mình quen Thẩm Lâm, quá mất mặt.

"May mà có chị dâu, hôm nay chúng ta mới có thịt lợn rừng ăn."

Thẩm Lâm vội lấy lòng, Thẩm Nguyệt dứt khoát nhấc chân đá anh ta: "Anh có thể câm miệng không?"

Lục Thanh Nghiên ở bên cạnh mỉm cười, tầm mắt không nhịn được nhìn cách đó không xa.

Người Chu gia nhìn thấy Lục Thanh Nghiên nhìn qua, nhanh chóng rời mắt đi, chỉ sợ bị cô phát hiện.

Nếu lúc trước người Chu gia còn có tâm tư gì đó, vậy thì từ hôm nay hoàn toàn biến mất.

Một người phụ nữ trâu bò có thể giết chết lợn rừng, bọn họ căn bản không dám trêu chọc, ước gì có thể cách xa một chút.

Nhìn ra được sợ hãi né tránh trong mắt người Chu gia, Lục Thanh Nghiên hơi nhướng mày.

Nếu sớm biết giết heo có hiệu quả này, cô nên giết từ sớm. đến trước mặt cô, nếu không đừng trách cô không khách sáo.

"Cảnh Diên đã đủ lợi hại, bây giờ lại cưới được một người vợ lợi hại hơn, xem sau này người Chu gia còn dám bắt nạt người ta nữa không?"

Một thím trừng người Chu gia đang trốn tránh Lục Thanh Nghiên, bà ấy là vợ của Chu Kiến Dân thuộc đội hai.

"Người Chu gia sớm muộn gì cũng gặp báo ứng, bà xem chuyện Như Ý làm xem, là Triệu Vĩnh Mai không dạy dỗ con gái thật tốt, đáng đời!"

Mấy lời bàn tán trào phúng truyền tới tai người Chu gia, người Chu gia da mặt dày tới mấy cũng không khỏi mặt đỏ tai hồng.

"Đầu tại bà!"

Gương mặt già của Chu Quang Hoa trướng đến đỏ bừng, quát lớn Triệu Vĩnh Mai bên cạnh.

Triệu Vĩnh Mai không rên một tiếng, từ lúc con gái bị bà ta gả đi xa, lại chịu vô số người chỉ trích xong, bà ta không còn càn rỡ như xưa.

Vương Quý Chỉ kéo Chu Quang Học tránh ở một bên, vẫn không thể tránh khỏi bị người ta chỉ trích.

"Năm đó đúng là không nên làm như vậy."

Đây là lần đầu tiên Chu Quang Học hối hận như vậy, ngoại trừ năm đó ra cửa bị người ta chỉ trích, nhiều năm qua ông ta vẫn luôn bị người ta chỉ vào mắng là đồ không có lương tâm.
Bình Luận (0)
Comment