Chương 388: Thật Nhiều Tiền
Chương 388: Thật Nhiều TiềnChương 388: Thật Nhiều Tiền
"Xin lỗi, vừa rồi là tôi quá vô lễ."
Trương Thải Vân vẫn luôn không nói chuyện đột nhiên xin lỗi Bạch Hoa, lấy ra hai chiếc kẹo đặt trước mặt Đại Bảo và Đại Nha:
"Mời hai cháu ăn kẹo."
Bạch Hoa sửng sốt, ngay sau đó lộ ra tươi cười.
Đại Bảo và Đại Nha không dám ăn kẹo, ánh mắt nhìn về phía Bạch Hoa xin chỉ thị.
"Ăn đi, phải cảm ơn dì."
Bạch Hoa cười hiền từ với hai đứa nhỏ, trong mắt còn có chút đau lòng.
Bà ấy ra cửa thường xuyên gặp đứa bé lưu lạc bên ngoài, không thể nhìn đứa bé như vậy Bạch Hoa vẫn luôn đưa bọn nhỏ về cô nhi viện.
Bởi vậy khiến cô nhi viện càng ngày càng nhiều đứa bé, vật tư càng ngày càng thiếu thốn.
"Cảm ơn dì."
Đại Bảo và Đại Nha cùng nói lời cảm ơn, lúc này mới cầm kẹo ăn.
Khi tới gần giờ ăn phần lớn mọi người bắt đầu ăn cơm, đa số đều là bánh bao và bánh nướng to.
Lục Thanh Nghiên không có khẩu vị, dựa vào ghế ngồi đợi xe dừng thì tìm chỗ không người vào không gian ăn.
Trương Thải Vân ngồi bên cạnh lấy hộp cơm của mình ra, đồ ăn ngon hơn những người khác nhiều.
Đại Bảo và Đại Nha rất đói bụng, ngửi được mùi đồ ăn không nhịn được nhìn về phía hộp cơm của Trương Thải Vân.
Bạch Hoa nhìn ra được bọn họ đói bụng, lấy hai quả trứng gà trong túi ra, chia cho mỗi đứa một quả.
Đại Bảo và Đại Nha thật cẩn thận nhận lấy trứng gà.
"Dì Bạch, dì không ăn ạ?"
Đại Nha nắm chặt trứng gà, nhỏ giọng dò hỏi Bạch Hoa.
"Dì Bạch không đói bụng, các cháu ăn đi."
Bạch Hoa sờ đầu Đại Nha, cười dịu dàng.
Nghe Bạch Hoa nói như vậy, lúc này Đại Bảo và Đại Nha mới chậm rãi bóc trứng gà.
Bốn phía đều là mùi thơm của đồ ăn, Bạch Hoa không nhịn được nuốt nước bọt.
Thực ra bà ấy rất đói bụng, hai quả trứng gà này là cơm sáng và cơm trưa của bà ấy, bà ấy tiết kiệm để lại cho hai đứa nhỏ ăn.
Bạch Hoa không dám lại nhìn Đại Bảo và Đại Nha, rời mắt nhìn sang một bên, vừa vặn nhìn thẳng vào đôi mắt sáng trong của Lục Thanh Nghiên.
Bà ấy hơi xấu hổ cười với Lục Thanh Nghiên, Lục Thanh Nghiên cười đáp lại.
"Dì Bạch, ăn trứng gà đi ạ."
Bóc trứng gà xong, Đại Bảo và Đại Nha cùng chia trứng gà thành hai, đưa một nửa cho Bạch Hoa bên cạnh.
Chóp mũi của Bạch Hoa hơi chua xót, lắc đầu với Đại Bảo và Đại Nha: "Dì Bạch thực sự không đói bụng, các cháu ăn đi."
"Di Bạch ăn đi."
Đại Nha đứng dậy, nhét nửa quả trứng gà vào miệng Bạch Hoa.
Bạch Hoa chỉ có thể bị bắt ăn hết, ôm Đại Nha đôi mắt hơi ướt át.
"Chị, có phải chị rất đói bụng hay không?"
Đại Bảo thấy Lục Thanh Nghiên nhìn chằm chằm bọn họ, lại không lấy hộp cơm ra, cho rằng cô không ăn, đói bụng muốn ăn trứng gà.
Tuy không nỡ trứng gà trong tay, nhưng Đại Bảo vẫn đưa nửa quả trong tay cho Lục Thanh Nghiên.
"Chị không đói bụng."
Lục Thanh Nghiên khẽ lắc đầu, lộ ra tươi cười dịu dàng với Đại Bảo.
Đại Bảo rất rối rắm, không biết nên làm thế nào cho phải.
"Chị còn có bánh quy, các em ăn đi."
Lục Thanh Nghiên lấy một hộp bánh quy trong hành lý ra, đặt lên bàn.
Bạch Hoa vừa thấy hộp bánh quy, thì khiếp sợ.
Hộp bánh quy này vừa nhìn là biết rất đắt, bà ấy đâu dám bảo Đại Bảo và Đại Nha ăn.
Trương Thải Vân cũng bị Lục Thanh Nghiên dọa sợ, dù sao niên đại này người nào cũng không có khả năng cho người ngoài ăn bánh quy tốt như vậy. "Túi của bà rơi kìa."
Lục Thanh Nghiên đột nhiên khom lưng, nhặt túi xách của Bạch Hoa không biết rơi xuống đất từ khi nào.
Bạch Hoa vội vàng nhận lấy, nói cảm ơn Lục Thanh Nghiên.
"Đến trạm rồi."
Lục Thanh Nghiên cầm hành lý của mình, gật đầu với mấy người xong cũng không quản chuyện bánh quy nữa, theo dòng người rời di.
"Đồng chí, cô còn chưa cầm lấy bánh quy này?"
Bạch Hoa cầm lấy bánh quy, nhưng cuối cùng không thấy được bóng dáng của Lục Thanh Nghiên.
"Nếu người ta cho bà, bà cứ nhận lấy đi."
Trương Thải Vân thu dọn đồ của mình, không xuống xe trước tiên.
Cô ta muốn đợi người khác đi xong, cô ta lại đi, tránh chen chúc với những người khác.
"Bánh quy đắt như vậy, tôi đâu dám nhận?"
"Vị đồng chí kia vừa nhìn là biết không thiếu tiền, người ta không thèm để ý một hộp bánh quy đâu."
Trương Thải Vân không rõ Bạch Hoa đang rối rắm chuyện gì, người ta đều đã đi, không nhận thì có thể làm gì.
Bạch Hoa biết đạo lý này, nhưng vẫn không có biện pháp nhận lấy.
Thấy người rời đi gần hết, bà ấy chuẩn bị dẫn Đại Bảo và Đại Nha rời đi.