Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Bị Tháo Hán Sủng Đến Khóc ( Dịch Full)

Chương 389 - Chương 389: Cô Ta Không Biết Nên Nói Gì!

Chương 389: Cô Ta Không Biết Nên Nói Gì! Chương 389: Cô Ta Không Biết Nên Nói Gì!Chương 389: Cô Ta Không Biết Nên Nói Gì!

Mới cầm túi xách, lại cảm thấy trọng lượng túi xách không thích hợp lắm.

"Hửm, sao hình như nặng hơn vậy?"

Bạch Hoa cầm túi xách, chắc chắn cảm nhận của mình không sai thì mở túi xách ra.

Ngay sau đó bà ấy mở to mắt, không dám tin tưởng vào chuyện mình thấy.

"Bà làm sao vậy?"

Trương Thải Vân chuẩn bị rời đi ló đầu nhìn qua, lộ ra biểu cảm giống hệt Bạch Hoa.

"Thật nhiều..."

Tiền!

Trương Thải Vân gia cảnh không tệ lắm cũng chưa bao giờ thấy nhiều tiền như vậy, không cần đếm cũng biết ít nhất phải trên hai ngàn, hoặc là nhiều hơn.

"Chuyện này... Chuyện này..."

Bạch Hoa trợn mắt há miệng, lộ ra khiếp sợ nhìn Trương Thải Vân đối diện.

"Tiền đâu ra vậy?"

Bạch Hoa không nghĩ ra, sao túi xách của mình sẽ có nhiều tiền như vậy?

Rõ ràng là bà ấy vẫn luôn ôm túi xách trên người, chưa bao giờ rời người.

"Không phải là vị đồng chí nữ kia cho đấy chứ?"

Trương Thải Vân nhanh chóng nghĩ tới, vừa rồi chỉ có Lục Thanh Nghiên chạm vào túi của Bạch Hoa.

Nếu là thật...

Cô ta không biết nên nói gì!

"Chắc chắn là vậy."

Bạch Hoa cẩn thận hồi tưởng lại, túi của bà ấy ngoại trừ đồng chí nữ kia chạm qua, không có ai chạm vào.

Khi lấy trứng gà còn chưa có, sau đó túi của bà ấy rơi xuống đất, được Ngoại trừ đồng chí nữ kia, Bạch Hoa không nghĩ ra được người khác.

Khi mới nhận được túi xách từ tay đồng chí nữ kia, đúng là hơi nặng.

Nhưng khi đó bà ấy chỉ lo nói chuyện với người ta, vẫn không nghĩ nhiều.

Bây giờ mới biết được, chắc chắn là khi đó đồng chí nữ kia nhân lúc không ai chú ý nhét tiền vào.

"Bà thực sự là gặp được người tốt."

Vẻ mặt Trương Thải Vân phức tạp, nói xong thì xách hành lý của mình xuống xe.

Đồng chí nữ ngồi bên cạnh cô ta, vậy mà im hơi lặng tiếng làm chuyện tốt như vậy, khiến người ta không khỏi bội phục!

Chẳng trách vừa rồi cô hỏi người đối diện có phải viện trưởng của cô nhi viện hay không, hóa ra là đánh chủ ý này.

"Đúng là gặp được người tốt."

Bạch Hoa lẩm bẩm nói, ôm chặt túi xách, cũng không dám buông tay ra.

Kinh tế của cô nhỉ viện rất gian nan, Bạch Hoa thường xuyên chạy ở bên ngoài, chính là hi vọng có người trợ giúp cô nhi viện.

Lần này ra cửa không có thu hoạch gì, nhưng trên đường về nhà lại gặp người tốt.

Số tiền này, đủ cho đám nhỏ sống rất lâu rất lâu.

Bạch Hoa không khỏi cảm kích Lục Thanh Nghiên, cũng cầu trời phù hộ cho cô.

Lục Thanh Nghiên được phát thẻ người tốt ra khỏi ga tàu hỏa, biết Bạch Hoa là viện trưởng của cô nhi viện xong, cô lập tức lấy ra 2000 tệ.

2000 tệ chỉ như chín trâu mất một sợi lông đối với cô, nhưng đối với Bạch Hoa và cô nhỉ viện lại là một khoản tiền không nhỏ.

Khoản tiền bất nghĩa của anh Tường lại tiêu hao một chút, đối với một số người nên trợ giúp, cô sẽ đúng lúc trợ giúp một chút.

Không nên trợ giúp, cô sẽ không nhìn nhiều một cái.

Không lại nghĩ tới chuyện Bạch Hoa và cô nhỉ viện nữa, Lục Thanh Nghiên ngồi xe bus đến đường Thái Hòa.

Ngồi trên xe bus, Lục Thanh Nghiên nhìn cảnh sắc lùi về sau, lại nhìn kiến trúc, tỉnh thành thực sự phồn vinh hơn thành phố nhiều.

Diên mao tỉnh thần ở nơi nàv không phải nông thân và huvn thành có thể so sánh được.

Một tiếng sau, Lục Thanh Nghiên dừng trước đường Thái Hòa, bốn phía người đến người đi, tạm thời còn chưa thấy ngõ nhỏ tràn ngập cây bạch quả.

Cô dứt khoát dò hỏi một người qua đường, biết còn cần đi về trước một đoạn.

Đợi khi tìm được ngõ nhỏ có cây bạch quả, đã là mười lăm phút sau.

Tới gần tháng 10, lá cây bạch quả đã vàng không ít, rơi từng mảng xuống, trải lên mặt đất một tầng sắc vàng.

Loại cảnh sắc đẹp như vậy, khiến cô không nhịn được muốn ở lại thêm một lát.

Đợi thưởng thức đủ, Lục Thanh Nghiên xách theo hành lý đi vào ngõ nhỏ.

Ngõ nhỏ này chỉ có một căn nhà, nhìn từ ngoài thoạt nhìn có chút cũ nát.

Cửa phòng khóa chặt lại, ánh mắt Lục Thanh Nghiên không nhịn được nhìn cây bạch quả bên ngoài sân.

Ngồi xổm trước cây bạch quả, cô đào ra được một xâu chìa khóa, mở cửa sân ra.

Toàn bộ căn nhà cũng không rộng, cộng thêm sân cũng gần trăm mét vuông.

Hơn nữa bên ngoài thoạt nhìn có chút cũ nát, căn nhà như vậy vào lúc này mới không dễ bị người ta theo dõi.

Lục Thanh Nghiên mở cửa nhà chính, bên trong đều đủ hết đồ, phòng cũng có giường đệm, chỉ cần chăn là có thể sống ở đây.
Bình Luận (0)
Comment