Chương 109: Bất bình
Từ Toa ăn xong một bát, uống hết cả nước dùng, có trời mới biết cô vốn dĩ không húp nước dùng bao giờ, nhưng mà bây giờ cũng quá thèm. Cô ăn xong bữa, dừng lại động tác nhìn qua những người khác, mỗi người múc thêm nữa bát, đã bắt đầu vòng hai.
Cổ Đại Mai thở hổn hển: “Anh ăn thì ăn, đừng có uống nước dùng chứ!”
Cô ta hận không thể đánh chết lão chồng mình.
“Vị của nước dùng này ngon như vậy, buổi trưa còn có thể ăn với bánh bao chay nữa.”
Cô ta đã nói mà, chỉ cần ngửi cái mùi này đã biết được đây là đồ ngon.
Đâu chỉ ngon, đây là ngon siêu cấp, vô cùng ngon, ngon không có gì có thể so sánh được.
Cổ Đại Mai: “Cái này nếu mà cho thêm một chút nước nữa, nấu ra được nhiều canh một chút thì lại càng tốt hơn rồi.”
Từ Toa: “…”
Bà Từ: “Ăn cơm cũng không cản được cái miệng của con nữa.”
Từ Sơn: “Đúng vậy.”
Cổ Đại Mai than một tiếng, lại chẳng cảm thấy tủi thân tí nào, ngược lại còn nói: “Con đây còn không phải là vì bữa trưa hay sao? Vậy thì bữa trưa con làm bánh bao chay với canh, mọi người đừng ăn.”
Từ Sơn: “Sao có thể không ăn được! Đánh chết cũng phải ăn! Hu hu hu hu, Hổ Nữu Nhi ngoan của cậu, sau này, cháu ngày nào cũng nấu bữa sáng đi.”
Từ Toa bật cười đáp: “Nhưng mà, mì đều dùng hết sạch rồi.”
Cái lý do này, chỉ có thể lúc có bưu phẩm gửi tới, mới có thể miễn cưỡng dùng được. Nếu như nhiều hơn nữa, vậy thì không thể được đâu, cô đã làm rất nhiều rồi, không thể để bị lộ tẩy được.
Lần một lần hai, miễn cưỡng không tính quá rõ ràng.
Thời gian lâu rồi, không thể được!
Cô cười xán lạn: “Cháu mà làm nữa, thì không phải là thế này đâu.”
Từ Sơn: “… Vậy, vẫn là để mợ của cháu nấu đi.”
Từ Toa bĩu môi: “Cậu đúng là con người thực dụng.”
Quá thực dụng rồi!
Hừ!!!
…
Tay nghề của Từ Toa, nhận được sự tán thưởng chân thành của mọi người trong nhà.
Mọi người đều cho rằng, chưa từng ăn qua món nào ngon như vậy.
Chẳng qua, nếu như mà nói để Từ Toa xuống bếp lần nữa, vậy thì không thể được đâu, tuyệt đối không thể nào, chỉ dựa vào việc cô bỏ bao nhiêu đồ ăn ngon thế này, cho dù Cổ Đại Mai có bị điên cũng tuyệt đối không thể để Từ Toa lún sâu thêm một bước vào con đường này nữa.
Nhà bếp?
Cháu đừng nghĩ đến nữa.
Mợ tuyệt đối sẽ không để cho cháu lãng phí thêm nữa.
Trên đường đi làm, Từ Toa vẫn cảm thấy hoang mang, chẳng phải cô nấu rất ngon đó ư? Vì sao mọi người đều nhất trí từ chối cô?
Thật ra cô cảm thấy mình nấu nướng cũng khá ngon.
Chẳng qua không cần biết là bà Từ hay Cổ Đại Mai, đều tỏ ra rất kiên quyết.
“Thằng ranh con này, sáng sớm ngày ra còn không mau đi nhặt củi về đây cho tao, còn đứng ở đấy làm cái gì! Cái đồ vô dụng nhà mày, quả thật là cái đồ sao chổi.” Đột nhiên một giọng nói vang lên, Từ Toa lập tức nhìn sang, chỉ thấy một đôi mắt xếch đang nhìn chằm chằm vào một đứa bé trai 3 – 4 tuổi, không ngừng chửi rủa, bên cạnh cậu bé còn có một cô nhóc nhỏ hơn, xấp xỉ Nữu Tể, đứng cũng không vững, chỉ có thể ngồi dưới đất.
Cậu bé kia cũng gầy gò, gầy như que củi vậy.
Vốn dĩ Từ Toa cảm thấy Nữu Tể đã rất gầy rồi, nhưng mà nhìn thấy hai đứa bé kia, lúc này mới thực sự cảm thấy thế nào gọi là “gầy như que củi”. Đầu thì to người thì nhỏ, một đứa trẻ điển hình cho thực trạng suy dinh dưỡng.
Đang mải nhìn thì thấy người phụ nữ kia tiện tay cầm lấy cây củi cầy lửa, vung tay lên, đánh xuống trên người hai đứa nhỏ, cậu bé nhanh chóng dùng thân thể đỡ lấy chiếc gậy, che chắn cho bé gái, trên cánh tay, trên vai cậu bé xuất hiện rất nhiều vết đỏ.
Cho dù như thế, người phụ nữ mắt xếch kia vẫn không ngừng mắng chửi.
Từ Toa đột nhiên dấy lên cơn tức, cô không nói lời nào đứng lên phía trước, quát: “Cô đang làm gì vậy!”
Cô giống như quả pháo vậy: “Cô dạy dỗ trẻ con, tôi cũng không nói nhiều gì cả. Nhưng mà cô nói vài câu là được rồi, động tay động chân như thế thì tính là gì? Mấy đứa trẻ còn nhỏ như thế, cô đánh như vậy sẽ đánh bị thương chúng đấy.”
Giọng điệu của Từ Toa không tốt chút nào, mắt xếch kia chau mày, nói: “Cô là ai vậy!”
Dừng một chút, giống như nhớ ra gì đó, vội nói: “Cô chính là Từ Toa?” Cô ta nở nụ cười, nụ cười rất giả tạo: “Cô là người nơi khác tới, là cô không biết thôi, thằng khốn này, không cẩn thận dạy dỗ nó, nó sẽ không biết lớn biết nhỏ gì. Bọn trẻ con bây giờ đấy à, không đánh thì không thành tài được, một con nhóc như cô, không hiểu đâu.”
Từ Toa gằn từng chữ: “Cho dù tôi có là con nhóc hay không, nhưng tôi là chủ nhiệm hội phụ nữ, tôi không để đứng nhìn cô đánh bọn nhỏ như vậy, nếu nhà nào cũng đánh trẻ con như cô, sẽ thật sự xảy ra chuyện, đây là chuyện của đại đội, là do tôi làm việc chưa tốt.”