Chương 124: Vua nịnh nọt 2
Từ Toa vừa lòng: “Nữu Tể quả nhiên rất tinh mắt, không tệ đâu.”
Cô cầm một nắm nho khô: “Xòe tay ra.”
Nữu Tể lập tức xòe hai cái móng vuốt nhỏ của mình ra, là, hai, cái!
Từ Toa nhướng mày: “Ôi chao, em rất thông minh đấy nhỉ.”
Cô bỏ nho khô vào trong móng vuốt nhỏ của cô bé: “Này, ăn đi.”
Nữu Tể lập tức nhét hết một nắm vào trong miệng!
Nhai miếng lớn!
Từ Toa: “…”
Cô cảnh cáo cô nhóc: “Em nhai cẩn thận cho chị, nếu như để nghẹn, sau này không được ăn gì nữa, chờ uống nước lã đi.”
Nữu Tể, Nữu Tể nghe hiểu rồi.
Cô bé còn nhỏ nhưng không ngốc.
Liên quan đến ăn thì lại càng hiểu rõ.
Chính là, lanh lợi!
Cô nhóc vội vàng gật đầu.
Lúc này, cuối cùng Phương Kiến Quốc cũng tưởng tượng xong rồi, phân tâm nhìn về phía hai chị em họ, trong lòng ông ta cảm thán: “Nữu Tể nhà cháu mới hai tuổi nhỉ? Sao chú cảm thấy con bé rất lanh lợi.”
Từ Toa: “Còn không phải là công lao của cháu à!”
Nếu như không phải là mình ở trước mặt con bé mà thả mồi câu, con bé có thể hoạt bát như vậy được hay sao?
Nếu như không phải là mình chuẩn bị cho con bé viên canxi bổ sung dinh dưỡng, con bé có thể đi đứng thuận lợi như vậy hay sao?
Cho nên, công lao đều là của cô hết.
Từ Toa quá kiêu ngạo, ngẩng đầu ưỡn ngực, hiên ngang sải bước.
Phương Kiến Quốc: “???”
Chuyện này liên quan gì tới cháu?
Quá không hợp lẽ thường rồi!
Chẳng qua mọi người cũng rất nhanh đã đến nhà họ Lâm, quả nhiên, nhà họ Lâm đúng là rất không muốn chuyển đi. Bản thân bọn họ cũng chẳng nghĩ tới, trước đây cũng đánh bọn nhỏ mà, tại sao lại chẳng có ai quản! Hôm nay thế nào lại làm lớn chuyện lên? Càng khiến người ta không ngờ tới là, bọn họ vậy mà còn phải chuyển đi, thế này lại càng khiến người ta không thể chịu được.
Nếu như trực tiếp đuổi bọn họ đi, bọn họ còn có thể lên án người trong thôn không đúng.
Thế nhưng Lâm lão nhị lại còn nói rất chắc chắn, tình nguyện không cần nhà, cũng không muốn nuôi dưỡng hai anh em chúng.
Trộm gà không được còn mất một nắm thóc, chính là nói loại hành vi này.
Lâm lão nhị muốn đi con đường tình cảm, thế nhưng nhiều năm như thế, không ai tin tưởng, hai đứa nhỏ chỉ ước có thể đào hố chôn anh ta, cho dù anh ta có nói nhiều câu hữu ích, bọn nhỏ cũng sẽ không tin.
Nếu như mà đi đường vòng, bọn họ muốn ồn ào, vậy thì cũng chẳng có một chút tác dụng nào cả.
Cho dù bọn họ có khóc lóc om sòm, lăn lộn dưới đất, người trong thôn cũng không đồng ý.
Tóm lại, Phương Kiến Quốc đã lấy ra 120% tinh thần của bản thân, hận không thể biểu hiện một chút sự anh dũng của mình, mà vợ chồng họ Lâm kia cũng không chút khách khí, quả nhiên không ngoài dự tính kêu khóc thảm thiết.
Chính là, rất thảm!
Có thể không thảm được hay sao?
Trong lòng Phương Kiến Quốc đã diễn tập rất nhiều lần hành vi khóc lóc om sòm của bọn họ, vừa nhìn thấy bọn họ quả nhiên dựa theo suy nghĩ của bản thân mà làm. Một người tiến về phía trước, khống chế được đôi vợ chồng chanh chua này.
Người phụ nữ mắt xếch kia còn định đưa tay cào Phương Kiến Quốc, Từ Toa nhìn thấy, nhanh chóng giữ tay cô ta, Từ Toa cũng không dùng quá nhiều sức, nhưng đều rất có kỹ thuật.
Chỉ nghe thấy Kiều Thúy kêu lên thảm thiết: “Á!”
Từ Toa nhanh chóng buông tay, lùi về sau một bước, cắn môi: “Cháu, cháu không có dùng sức!”
Đại đội trưởng phẫn nộ: “Cháu gầy như thế, đương nhiên chẳng có sức lực gì, chú thấy cô ta chính là không có lòng tốt.”
“Con mẹ nó, ông làm đại đội trưởng kiểu gì thế, cô ta mà không có sức ư? Để cô ta…”
Đại đội trưởng tức giận không thôi: “Tôi thấy mình quá hiền rồi thì phải, để cho mấy người cưỡi lên đầu lên cổ, cho tôi là quả hồng mềm, muốn bóp thể nào thì bóp à, từng người đều không muốn làm việc tốt, suốt ngày nghĩ mấy chủ ý xấu xa, Tiểu Trần, cậu nhớ cho kỹ, trở về điều chỉnh công việc của bọn họ, tôi thấy công việc của bọn họ quá nhẹ nhàng rồi.”
Không cần biết nói thế nào, đại đội trưởng chính là quan lớn nhất trong đại đội rồi.
Đừng thấy ông ta ngày thường không làm gì, nhưng vẫn là người rất giữ thể diện, nếu như bạn vẫn luôn giẫm lên mặt ông ta, ông ta sẽ bùng nổ, dù sao cũng là một đại đội trưởng, không phải hạng người dễ đối phó.
Ông ta bày ra vẻ mặt lạnh lùng, vô cùng khó coi.
Ông ta quát: “Nếu như các người không thu dọn, vậy thì tôi đi tìm mấy người chú bác trong thôn đến đây, tin chắc rằng mọi người vẫn còn nhớ lúc đầu làm nhà, Lâm lão đại đã đặt mua những gì. Bọn nhỏ không phân biệt rõ, chúng tôi đến phân biệt. Ngoài ra, trong thôn ai cảm thấy thích hợp thì qua đây, đem đổi lương thực cho bọn nhỏ.”
Tiểu Trần lập tức nói: “Tôi đi ngay đây.”