Chương 125: Cảm ơn
Đại khái biết đám người đại đội trưởng đã đến, Tiểu Lâm Châu dẫn theo em gái ra, em gái cậu bé đã ba tuổi rưỡi, nhưng còn chưa đi vững, gần như là bị cậu nhóc kéo đi, hai anh em lôi kéo nhau, chẳng qua ánh mắt Tiểu Lâm Châu rất có tinh thần, vô cùng kiên định.
“Bác đội trưởng.”
Đại đội trưởng phất tay: “Nào, các cháu giúp xác nhận một chút mấy thứ vốn dĩ là của nhà cháu, không phải của nhà cháu, cháu cứ trực tiếp ném ra ngoài!”
Vợ chồng Lâm Nhị: “!!!”
“Không được!” Tiếng hét đầy vẻ bi thương.
Từ Toa bịt chặt lấy tai của Nữu Tể, Nữu Tể chẳng sợ chút nào, còn vui vẻ mà vỗ tay.
Tiểu Lâm Châu: “Em gái đứng ở đây đợi đi.”
Sau đó đi theo nhà chú hai và người trong thôn cùng nhau vào cửa.
Từ Toa dẫn theo Nữu Tể đi theo sang bên kia.
Nữu Tể bị xách đến bên này, nghiêng đầu nhìn thấy một bạn nhỏ như mình, cô bé lập tức nắm chặt hai tay nhỏ để ở bên tai, hét “ô ô” một tiếng.
Lâm Tiểu Muội rụt cổ, dáng vẻ nhát gan.
Từ Toa cảm thấy Nữu Tể gầy gò không giống như mấy đứa nhỏ tầm tuổi này. Nhưng mà đấy là so với mấy đứa trẻ thời hiện đại thôi.
Nhắc đến thời đại này, em gái của Lâm Châu mới thật sự bị ngược đãi.
Chỉ mong đứa nhỏ Tiểu Lâm Châu này có thể mạnh mẽ đứng lên, cộng thêm đại đội trưởng giúp đỡ, nhất định sẽ sống tốt hơn trước.
“Nữu Tể, em đi theo chị gái này chơi đi.”
Nữu Tể nghe thấy thế bèn nhìn sang Lâm Tiểu Muội, lại nhìn Từ Toa, kiên định lắc đầu, ôm lấy chân Từ Toa: “Chị, xinh!”
Từ Toa: “…”
Từ Toa: “Em nịnh nọt cũng không có gì ăn đâu.”
Cũng chẳng biết Nữu Tể nghe hiểu hay không, cô nhóc kiên định ôm chân Từ Toa: “Lợi hại!”
Từ Toa thở dài một tiếng: “Mình đúng là cô gái xinh đẹp tốt bụng.”
Cô lại đưa cho Nữu Tể thêm một ít đồ ăn, sau đó quay đầu sang phía Lâm Tiểu Muội, chọc cô bé: “Chị có xinh không?”
Lâm Tiểu Muội mút tay, co rúm nhìn Từ Toa.
Từ Toa nhướng mày, đang định quay người đi thì nghe thấy giọng nói nho nhỏ: “… Xinh.”
Từ Toa lập tức vui vẻ: “Đúng là có mắt nhìn!”
Cô còn nói thêm: “Đến đây, cho em một ít.”
Cô móc nho khô ra: “Cho em.”
Cô nhóc mở to mắt, cũng không dám nhận lấy.
Từ Toa: “Em cầm lấy đi.”
“Bọn em không thể nhận!” Tiểu Lâm Châu không yên tâm em gái, đã đi ra ngoài.
Cậu bé nói: “Em gái em không thể nhận đâu.”
Mặc dù nghèo khó nhưng có cốt khí.
Từ Toa nhướng mày, trên dưới đánh giá cậu bé một lượt: “Em… có thể làm việc được không?”
Tiểu Lâm Châu nhất thời sững sờ, không hiểu nhìn về phía Từ Toa.
Từ Toa nói: “Nhà chị đang cần một vài cây leo, chắc hẳn trên núi có, nếu như em có thể gom cho chị một ít, chị có thể dùng đồ ăn để đổi.”
Tiểu Lâm Châu: “!!!”
Từ Toa hỏi cậu bé: “Lao động đổi lấy đồ ăn, em có làm không?”
Tiểu Lâm Châu cắn môi, trầm mặc một lúc, sau đó lớn tiếng nói: “Làm!”
Tiếp sau đó, cậu bé lại nhỏ tiếng xuống: “Cảm ơn chị.”
Từ Toa: “Không có gì.”
Cô mở tay Lâm Tiểu Muội ra, bỏ nho khô vào tay cô bé: “Ăn đi.”
Có thể giúp, thì giúp đỡ một chút.
Một tiếng cười vang lên, chẳng biết bác sĩ Tiểu Giang đã đến đây từ bao giờ, anh dựa vào cửa, giơ ngón cái với Từ Toa….
……
Từ buổi trưa khí trời luôn âm u, giống như sắp mưa đến nơi.
Có điều thời tiết này kéo dài tới xế chiều, cho đến buổi chiều tan tầm ngay cả một giọt mưa cũng chưa rơi xuống.
Cả buổi chiều hôm nay, quả là gà bay chó chạy, vợ chồng Lâm Nhị gào thét như động kinh, vợ anh ta phát cuồng, nổi điên. Nhưng cũng may, căn nhà này đã bán cho đại đội trưởng, không cần người bên cạnh giúp sức, một mình đại đội trưởng có thể giải quyết.
Thật ra đối mặt với vấn đề như vậy, nếu đại đội trưởng là kẻ không tim không phổi chỉ sợ ông ta đã lừa mua căn nhà này.
Thế nhưng mấy ông chú lớn tuổi trong thôn đều đã in dấu tay, đồng thời lương thực sẽ phân từng đợt đưa qua mỗi năm. Nhà đại đội trưởng không có mất mát gì, dù sao nhà ta ông có sáu sức lao động, trong đó có hai người đều là lĩnh lương. Ông ta sẽ không vì chuyện này mà gây ra lời đồn không hay trong đại đội.
Việc đấy bù không được nổi mất.
Vì thế, Từ Toa khá yên tâm.
Đồ dùng trong nhà Tiểu Lâm Châu có đáng tiền hay không, khó mà nói được, ngược lại đổi được ba túi lương thực và một bộ đồ cũ cho chính mình. Đại Ngưu nhà đại đội trưởng còn chủ động giúp anh em họ đưa lương thực về nhà. Tiểu Lâm Châu ở tại căn phòng của bác sĩ Tiểu Giang, chỗ này vừa hay nằm sát vách với nhà đại đội trưởng, xem như rất gần. Mặc dù bên này cũng chỉ có một căn phòng nhưng cũng đủ để ở. Vị trí nằm giữa thôn nên chỉ cần là có chuyện gì cũng biết rất rõ.
Từ Toa nghĩ thầm, bác sĩ Tiểu Giang đề nghị hai đứa bé ở đây không hẳn là không có ý này.