Chương 126: Đối nhân xử thế
Từ Toa lần nữa gắn anh với hình tượng người tốt. Không nghĩ tới bác sĩ Tiểu Giang cũng gắn cho cô hình tượng người tốt.
Từ Toa tan tầm về nhà, nhìn thấy cậu cô từ trên nóc nhà leo xuống, cô hỏi: “Cậu làm gì vậy?”
Từ Sơn: “Ngột ngạt cả buổi chiều cũng không đổ mưa, coi bộ buổi tối có thể mưa to đấy, cậu lên kiểm tra mái nhà.”
Nhà họ xây bằng gạch đá nên chắc chắn hơn so với nhiều nhà trong thôn, vì thế mới nói vấn đề không lớn. Chẳng qua Từ Sơn vẫn leo lên kiểm tra, lo trước tránh khỏi họa, sớm có chuẩn bị còn hơn bị dột mưa.
Từ Toa nắm tay Nữu Tể vào nhà, cô nói: “Cháu đã bảo Tiểu Lâm Châu tìm mấy cây leo, cậu không cần bận tâm đâu.”
Từ Sơn: “Được, được.”
Anh ta phát hiện, cô cháu gái này của anh ta chỉ thành thật được mấy ngày là đi gây chuyện.
Đối với một người thích gây chuyện lại thiện nghệ như vậy, người làm cậu còn có thể làm gì?
Đương nhiên là làm… Ngựa!
“Oành, ầm ầm!” Tiếng sấm vang lên, Từ Sơn: “Mau vào nhà.”
Từ Toa nói: “Cháu thích thời tiết này nhất, đương nhiên điều kiện kiên quyết là cháu ở trong nhà.”
Từ Sơn: “Cậu cũng thích thời tiết kiểu này nhất, có thể quang minh chính đại lười biếng.”
Bà Từ âm trầm: “Con coi mẹ chết rồi đúng không hả?”
Từ Sơn: “!!!”
Không ổn!
Quên mất mẹ già anh ta cũng ở đây!
Bà Từ: “Con còn không mau đi nhặt thêm củi, vợ con lên núi rồi đấy, con còn lười biếng, cái đồ chúa lười vô dụng.”
Từ Sơn bị mắng, nhỏ giọng dỗ dành bà Từ,: “Mẹ, mẹ nhìn mẹ xem, tức giận như vậy làm gì? Có câu nói gì ấy nhỉ, tóm lại là nói tức giận không tốt cho sức khỏe, mẹ phải chăm sóc mình cho thật tốt.”
Bà Từ: “Con đừng ở đây nói này nói nọ với mẹ, đi nhanh lên.”
Từ Sơn “vâng” một tiếng, lặng lẽ ra cửa, Từ Toa dắt Nữu Tể vào cửa, nói: “Bà ơi, bà ở nhà trông Nữu Tể, cháu cũng đi.”
Bà Từ lắc đầu, kéo tay cô nói: “Cháu không cần đi, một cô nhóc như cháu lên núi có thể làm gì? Hơn nữa cậu mợ cháu ăn không uống không chiếm hời từ cháu. Làm bao nhiêu cũng không đủ. Bà đã nói với vợ chồng nó, không bỏ tiền thì ra sức, không được lười biếng.”
Từ Toa đột nhiên mở to mắt, “vâng” một tiếng: “Cháu quên một chuyện, 10 đồng ba cháu đưa bà dùng để dưỡng lão.”
Bà Từ không cần: “Cháu giữ mà dùng, bà không mua được cho cháu cái gì, tiền này bà không cần.”
Từ Toa kiên định: “Không được.”
Cô nói: “Ba cháu cho bà thì nó thuộc về bà.”
Một già một trẻ một nhóc con, ba người xách ghế dài ngồi trước cửa, bà Từ nói: “Hổ Nữu à, chúng ta phải chuẩn bị ít thứ.”
Từ Toa nghiêng đầu: “Gì ạ?”
Bà Từ: “Bên ba cháu và chiến hữu của mẹ cháu, chúng ta không thể chìa tay ra mãi được, cần phải đáp lễ cho người ta. Bây giờ cháu còn nhỏ không hiểu quan hệ này nọ, nhưng bà cần phải dạy cháu. Chúng ta nhận đồ của người ta tất nhiên vui mừng, nhưng nếu như không đáp lễ lại cho người ta dù chỉ một chút, người ta sẽ cho rằng chúng ta là người không đáng để kết giao, có lẽ còn chê cười mẹ cháu không biết dạy con nữa đấy! Chúng ta không nên như vậy, nếu chúng ta thật sự nghèo, đồ đã nhận cũng sẽ không có ai soi mói, nhưng nhà chúng ta hiện nay có khả năng, vậy thì không nên.”
Từ Toa đột nhiên cảm thấy, bà cô thật tốt.
Lúc trước cô không thích nghe bà cô nói chuyện nhà cửa, luôn cảm thấy thật phiền. Bây giờ nghe được giống như âm thanh của tự nhiên. Cô hiểu rằng, bà cô lải nhải những điều này là muốn dạy cô cách làm người làm việc.
Cô nhẹ nhàng tựa đầu lên vai bà cụ, bảo: “Cháu hiểu rồi, chuyện này cháu sẽ ghi nhớ trong lòng.”
Bà Từ còn nói thêm: “Có điều chúng ta nhận nhiều lễ như vậy, làm sao để đáp lễ quả thật còn phải suy nghĩ.”
Từ Toa âm thầm gật đầu, đáp lễ thật sự là một chuyện phiền phức, muốn tìm được đồ thích hợp thật khó. Cô tìm được loại bánh bao không nhân Tân Cương có thể gửi qua đó nhưng Từ Toa lại nghĩ, thứ này không tính là phù hợp.
Tóm lại, việc này còn phải nghĩ tiếp.
Từ Toa ủ rũ thở dài, nghĩ tối nay phải cố gắng tìm thêm.
Cô nói: “Cháu sẽ suy nghĩ thêm.”
Bà Từ nhìn cô nhíu mày thành chữ xuyên (川)nho nhỏ, bật cười: “Cháu cái đứa nhỏ này, việc này không đến nổi phải ủ rũ, bà sẽ chuẩn bị cho cháu.”
Từ Toạ “ừm” một tiếng nói vâng.
Từ Toa dựa vào bà Từ, Nữu Tể bên cạnh học dáng vẻ của cô dựa lên người cô.
Lúc Cổ Đại Mai và Từ Sơn trở về thì thấy ba người dựa vào nhau, Từ Sơn nói: “Haiz, lúc con đến, mọi người đều đi lên núi rồi. Thật là, củi đốt trong nhà đã đủ dùng mà làm như loạn đến nơi.”
Bà Từ: “Không phải nhà chúng ta cũng thế sao?”
Nói đến chuyện này, Cổ Đại Mai lập tức mở miệng: “Dù sao lúc này cũng nhàn rỗi, đương nhiên phải làm việc. Hơn nữa, mưa xong sẽ ướt mấy ngày liền, bây giờ gom củi nhiều chút thì có hại gì đâu?”