Chương 127: Gà hầm nấm
Nhắc đến mưa, Từ Sơn cười nói: “Sau mưa trên núi nấm mọc nhiều hơn, đến lúc đó anh đi hái nấm.”
Mấy hôm nay lên núi mấy lần nhưng lượng mưa không đủ nên thu hoạch không bao nhiêu.
Mắt Từ Toa sáng lên: “Gà hầm nấm.”
Ánh mắt cô lập tức phóng thẳng tới gà mẹ đang đi trong sân. Gà mẹ đang đi vui vẻ lập tức cảm thấy một sự thèm nhỏ dãi đầy ác ý, giống như sẽ bị kết thúc sinh mệnh ngay lập tức, trở thành nồi thịt trên bàn ăn.
Sự ác ý này quá rõ ràng, gà mẹ đáng thương kêu “cục cục cục”, sau đó chạy nhanh về ổ, run lẩy bẩy không muốn ra nữa.
Không nhìn thấy tôi, mấy người không nhìn thấy tôi.
Gà mẹ rất sợ hãi, nhưng mà chúng nó còn có đồng minh đấy!
Lúc này Cổ Đại Mai hoảng lên, cô ta chạy nhanh ra ngoài hướng về ổ gà che chắn: “Không, mọi người không thể ăn chúng nó.”
Cô ta gào lên, giọng run run.
Cổ Đại Mai kiên trì còn cố chấp: “Nếu mọi người muốn ăn gà thì ăn tôi trước.”
Từ Toa: “...”
Bà Từ: “...”
Từ Sơn: “...”
Cô ta đang nói nhảm gì thế?
Cổ Đại Mai xé lòng xé gan hét: “Gà nhà chúng ta rất có công, chúng nó có thể đẻ trứng. Con gà ưu tú có thể đẻ bốn trứng một ngày, tìm được ở đâu chứ?”
Cô ta tuyệt đối sẽ không để mấy người này ra tay với gà mẹ, tuyệt đối không được!
Từ Toa gãi đầu: “Cháu đâu nói muốn ăn nó?”
Ánh mắt lên án của Cổ Đại Mai lia về phía cô giống như đã nhìn rõ bản chất thèm ăn của cô.
Từ Toa: Thật oan ức mà, tuy rằng cháu nói gà hầm nấm, nhưng cháu đâu có giết gà.
Từ Toa ai oán: “Mợ đổ oan cháu.”
Cổ Đại Mai đang muốn lên tiếng, tiểu Nữu Tể bỗng nhiên chạy ào ra, tốc độ nhanh như gà mẹ chạy về ổ, cô nhóc giang tay như đôi cánh nhỏ, khom lưng cong người xông đến chỗ Cổ Đại Mai hung dữ: “Xấu!”
Cổ Đại Mai: “???”
Tiểu Nữu Tể chắn trước mặt Từ Toa, bộ dáng giống với bộ dáng Cổ Đại Mai che chắn cho gà mẹ, cô bé hùng hổ nhìn Cổ Đại Mai hung dữ: “Chị tốt!”
Người khác có thể không rõ, nhưng người làm ba ruột suốt ngày mượn con gái để trộm lười biếng như Từ Sơn thì có thể phiên dịch “ngôn ngữ trẻ con” của tiểu Nữu Tể, anh ta cười ha hả nói: “Vợ à, con bé nói em xấu còn Hổ Nữu là người tốt.”
Cổ Đại Mai: “...”Anh nghĩ rằng em không hiểu chắc? Em tức đến mức muốn ngã luôn rồi.
Nữu Tể còn đang kêu gào: “Không cho! Không cho! Hung dữ!”
Từ Sơn đáp nhanh: “Con bé không cho em hung dữ với Hổ Nữu.”
Cổ Đại Mai: Mẹ tủi thân muốn khóc rồi đây.
Cô ta trừng mắt nhìn tiểu Nữu Tể: “Con cái đồ vô ơn, mẹ thấy con chính là cái đồ ăn cây táo rào cây sung, con nhóc xấu xa này, mẹ nhất định phải dạy dỗ con, để con biết sự lợi hại của bà đây.”
Từ Toa ngây người trong mấy giây ngắn ngủi, cô không nghĩ rằng tiểu Nữu Tể lại bảo vệ cô như vậy. Cô vui sướng kéo cô em họ nhỏ.
Thì ra lúc em họ còn nhỏ đáng yêu như vậy!
Cô nói: “Mợ, mợ so đo với đứa trẻ mới hai tuổi làm gì?”
Cô chọc vào khuôn mặt trứng của Nữu Tể, nói: “Chị thật đúng là không uổng công cho em ăn, lúc quan trọng rất đáng tin.”
Nói như vậy, vợ chồng Từ Sơn cảm thấy Từ Toa rất dễ lừa gạt.
Cái gì gọi là lúc quan trọng còn rất đáng tin?
Nhóc con này chỉ là đứa bé, một cước có thể đạp bay xa hai dặm, đáng tin gì chứ.
Cổ Đại Mai chân thành nói: “Không dựa vào Nữu Tể nhà mợ được đâu!”
Từ Toa trừng mắt, không vui trách: “Sao mợ có thể nói như vậy với Nữu Tể nhà mợ, Nữu Tể rất tốt.”
Nữu Tể: “Ô a!”
Cổ Đại Mai: “Mợ đây là nói sự thật, thật đấy, con bé còn nhỏ như vậy, không đáng tin cậy chút nào đâu!”
Từ Toa nhìn Cổ Đại Mai, thật lòng cảm thấy người mợ này của cô cũng không thông minh lắm! “Đáng tin” của cô với “đáng tin” của mợ vốn không cùng một chuyện! Từ Toa lặng lẽ ngẩng đầu nhìn trời: “Mợ thật đúng là thần nhân.”
Cổ Đại Mai: “...?”
Đối với sự ngu ngốc của con dâu, bà Từ không nhìn nổi nữa, bà là người thông minh nhất nhà: “Hai đứa đi gánh nước đổ đầy chum, nước giếng mấy ngày sau mưa uống không ngon.”
Vừa nói xong, Cổ Đại Mai đã đáp: “Ôi, đúng vậy. Con lo tán dóc quên chuyện quan trọng này rồi! Từ Sơn, anh mau đi gánh nước, em chuyển gà mẹ vào nhà.”
Hai người nhanh chóng phân công làm việc.
Từ Toa không có việc làm, ôm Nữu Tể bảo: “Bà ngoại, cháu cũng muốn làm việc, bà cho cháu chút việc để làm đi.”
Bà Từ bật cười: “Không cần đâu, cháu chơi với Nữu Tể đi.”
Từ Toa: “Hay là cháu giúp nấu cơm tối?”
Bà Từ vội đáp: “Không cần!!!”
Từ Toa: “???”
Ba Từ dịu xuống một chút, đáp: “Nếu để cháu nấu cơm, bà làm gì đây? Nhà mình không có nhiều việc làm.”
Từ Toa nhìn bà Từ, nghĩ một lát rồi nói: “Thôi được rồi.”