Chương 128: Thứ trong giỏ
Nước trong nhà vừa hay sắp hết, Từ Sơn đi ba bận mới đổ đầy nước, anh ta thở hồng hộc nói: “Con đi lấy nước còn phải xếp hàng đó.”
Trong thôn tổng cộng có ba giếng nước công cộng, là người trong thôn góp tiền xây nên. May mắn một cái giếng trong đó nằm cách nhà họ không xa, vì gần nên Từ Sơn mới làm xong vào lúc này. Không thì sợ là còn phải chờ.
Từ Sơn: “Cậu nhìn thấy Trần Nhị, anh ta nhìn thấy cậu thì trốn tránh.”
Từ Toa: “Ồ, ngoại trừ biết đánh vợ, chuyện gì cũng không biết.”
Từ Sơn bật cười thành tiếng: “Đừng nói nữa, gần đây anh ta ít đánh vợ rồi.”
Từ Toa: “???”
Hình như không còn nghe nói nhà họ đánh con dâu nữa, trái lại hình như càng lúc bà Trần càng nhìn người con dâu này không vừa mắt, ngày nào cũng cao giọng mắng chửi.
Từ Sơn: “Nghe nói, Trần lão đại và Trần lão tam có chút không vừa vòng với Trần Nhị. Trần lão đại là con cả, làm việc chăm chỉ ngoài ruộng. Trần lão tam dẻo miệng lại biết kiếm tiền. Hai người họ đều chướng mắt Trần Nhị, ông bà Trần còn không bị ảnh hưởng sao? Vợ chồng Trần Nhị ở nhà khó sống qua ngày, Trần Nhị không còn tâm tư đánh người nữa.”
Từ Toa: “Đáng đời.”
Cô không phải người lấy ơn báo oán, nhìn thấy người đáng ghét sống không tốt, cô vui lắm.
Từ Toa xuyên không đến, người đáng ghét nhất, Trần Nhị, Bạch Liên Hoa đã có thể xếp ngang hàng đầu với Hồ Hạnh Hoa .
Nhắc đến Hồ Hạnh Hoa, Từ Toa đột nhiên nghĩ tới một việc, lập tức hứng thú bừng bừng nói: “Lúc chúng cháu đi đón thanh niên trí thức...”
Bà Từ mở to mắt: “Cái gì, ôm nhau lăn?”
Cổ Đại Mai khiếp sợ: “To gan như thế, dám phản bác lời đại đội trưởng?”
Từ Sơn thắc mắc: “Trong giỏ là cái gì?”
Từ Toa lắc đầu: “Cháu cũng không biết trong giỏ là gì, nhưng cháu thấy sắc mặt của đại đội trưởng thay đổi. Thật ra, cháu cũng rất tò mò.”
Từ Toa thật sự tò mò, việc có liên quan đến nữ chính Hồ Hạnh Hoa, cô đều rất chú ý.
Dẫu sao nữ chính ít nhiều luôn có chút hào quang của nữ chính.
Cô không quan tâm Hồ Hạnh Hoa - nữ chính tư tưởng ích kỷ này đã khéo léo đạt được lợi ích gì. Cô chỉ muốn trông chừng con nhỏ thiếu đạo đức này để cô ta đừng tổn thương đến người nhà của mình. Dẫu sao nhà cô đã từng là hòn đá kê chân của người ta.
“Cháu đoán, cô ta đi công xã bán bánh ngọt. Thế nhưng trở về còn mang theo gì chứ?”
Bà Từ quả quyết: “Chắc chắn là mua nguyên liệu làm bánh.”
Từ Toa nghi hoặc: “Nếu như là nguyên liệu làm bánh, sắc mặt đại đội trưởng sẽ thay đổi sao?”
Bà Từ cười: “Ôi chao, cô bé ngốc nghếch của bà, đương nhiên sẽ thay đổi rồi. Cháu nghĩ xem, nhà họ Hồ nhiều người, cuộc sống túng thiếu, nhà họ không tết không lễ không chuyện vui lại mua một đống đồ tốt, đây có thể nói được sao?”
Từ Toa: “Cũng đúng.”
Bà Từ: “Theo như bà thấy, đại đội trưởng đã lập tức nghĩ đến điều này, cho nên sắc mặt mới không tốt, trong đại đội chúng ta có người làm đầu cơ trục lợi, nếu như bị bắt, người làm đại đội trưởng như ông ta không bị liên lụy, theo đó mất mặt à?”
Nói như vậy quả nhiên có chút đúng.
Từ Toa: “Bà nói rất đúng, haiz, không đúng, chẳng phải nhà lão Hoàng và Trần Tam nhà họ Trần cũng làm cái này ư?”
Bà Từ lý lẽ hùng hồn: “Chuyện này ai nhìn thấy chứ? Chúng ta biết vì cậu cháu tình cờ bắt gặp, nhưng những người khác không biết. Con trai lớn nhà họ Hoàng ở công xã có công việc đàng hoàng, con trai thứ hai một năm có 10 tháng ở trong huyện thành làm công việc tạm thời. Người ta có lớp vỏ bọc che chắn cẩn thận! Còn về nhà họ Trần, thằng ba nhà họ Trần cũng thường xuyên đến công xã làm nhân viên thời vụ, cho nên điều kiện nhà bọn họ tốt, mọi người cũng sẽ không suy nghĩ quá nhiều.”
Từ Toa vỗ đầu: “Bà nói rất đúng, vẫn là do cháu không nghĩ rõ ràng.”
Bà Từ nhìn cả nhà, nói lời thấm thía: “Mấy chuyện này, trong nhà chúng ta phân tích làm rõ, hiểu rồi thì thôi, đừng nhiều chuyện ra ngoài, mấy chuyện này không liên quan gì đến chúng ta. Đại đội trưởng mà biết mẹ con Hồ Hạnh Hoa ra ngoài đầu cơ trục lợi, khẳng định sẽ bắt bọn họ.”
Nhắc tới việc này, bà Từ có mấy phần vui sướng: “Gần đây thím Hồ kia muốn vểnh đuôi lên trời rồi, bà còn đang nghĩ bà ta có chuyện gì vậy? Thì ra là làm việc này kiếm được tiền, ha ha, xem bà ta còn làm sao kiếm được tiền!”
Từ Toa nhìn bà cô có vẻ mặt ác độc của nữ phụ, bật cười thành tiếng.
Chuyện nhà người ta, đối với họ chỉ là chuyện tán gẫu, nói xong rồi thì thôi.
Lúc cơm tối, bầu trời âm u bức bối cả buổi chiều cuối cùng cũng nổ sấm ầm ầm cho mưa xuống, Từ Toa nhoài người trên cửa sổ nhìn ra ngoài: “Cơn mưa này thật lớn, hơi nước bốc lên luôn.”
Màn mưa cực lớn gần như không nhìn thấy hoàn cảnh bên ngoài.