Chương 129: Quy luật
Bà Từ: “Hôm nay ăn cơm xong thì nghỉ ngơi sớm đi.”
Mọi người đồng loạt gật đầu, tiếng sấm ầm ầm tới tấp, Nữu Tể ôm chặt bà Từ.
Bà Từ vuốt tóc Nữu Tể, nói: “Nữu Tể, đừng sợ, không sao đâu.”
Bà cụ bế Nữu Tể: “Tối nay con bé ngủ với mẹ.”
Từ Sơn: “Vâng.”
Thật ra, Nữu Tể rất ít ngủ với ba mẹ, thường ngủ với bà Từ.
Với thời tiết này, mọi người dù có việc cũng không bận rộn nữa, đều đi ngủ từ sớm. Trời tối đen, không còn chuyện gì quan trọng đương nhiên sẽ không lãng phí dầu hoả. Từ Toa sớm đã chui vào trong chăn.
Không thể không nói, niên đại này đúng là đông con đông cháu.
Đêm hôm khuya khoắt không có chuyện gì để làm, chẳng phải sẽ đi làm chuyện sinh con à?
Ngủ sớm cũng có cái lợi, cô cũng có thể đi dạo một vòng ở thành phố Giang Hải.
Đột nhiên Từ Toa vỗ đùi, một ý tưởng rất hay lóe lên trong đầu cô.
9 giờ cô ngủ, sau đó tiến vào thành phố Giang Hải đến 12 giờ sẽ rời đi.
Như vậy nếu như cô muốn ở trong đó lâu hơn, hoàn toàn có thể đi ngủ sớm, nếu như, cô giống như hôm nay, hơn 7 giờ đã đi ngủ thì sao? Vậy chẳng phải sẽ được ở đó nhiều hơn?
Còn nếu sớm hơn nữa, 5 giờ ngủ?
3 - 4 giờ chiều đi ngủ?
Ôi, không được, buổi chiều không được.
Cô từng thử qua ngủ buổi chiều, ngủ ban ngày không thể đi vào thành phố Giang Hải được.
Trong đầu Từ Toa xoay chuyển rất nhanh, ban ngày không được, vậy có phải buổi tối có thể? Bây giờ là mùa hè, nếu là mùa đông thì sao? Mùa đông bốn rưỡi, năm giờ trời đã bắt đầu tối. Đôi khi thời tiết không tốt, 4 giờ trời đã tối rồi.
Như vậy, 4 giờ cô đi ngủ sớm, lần mò đến 12 giờ cũng được 8 tiếng đồng hồ, cô có thể đi xa một chút tìm bảo vật.
Nghĩ như vậy, Từ Toa lại bắt đầu...lăn lộn.
Từ Toa cảm thấy kiếp trước của mình nhất định là gấu trúc, bởi vì rất thích lăn qua lăn lại.
Từ Toa đột nhiên nghĩ đến chủ ý của mình, vội vàng mở tủ bảo bối thần kỳ của mình, ôm quyển sưu tầm tem đi ngủ, cô muốn thử một lần, nhìn xem có thể mang đồ vào trong không.
May mắn, Từ Toa rất dễ ngủ, rất nhanh đã ngủ mất.
Quả nhiên, bên đây cô vừa ngủ thì đã tỉnh dậy bên thành phố Giang Hải.
Từ Toa dụi mắt ngồi dậy, tìm quyển sưu tầm tem, không thấy đâu. Không cần đi tìm, chính là không có!
Sắc mặt Từ Toa nghiêm túc, hơi mím môi. Cho nên, đồ vật trong hiện thực không thể đem vào đây?
Nghĩ như vậy, Từ Toa có chút buồn bã.
Cô dựa vào cạnh giường, chán nản: “Thất bại!”
Đã như thế, cô không thể thứ gì cũng tùy tiện lấy ra bên ngoài được, nếu không, sẽ không giấu nổi nữa, chuyện này rất phiền phức. Chẳng qua Từ Toa cũng không nhụt chí, cô không phải kiểu người không biết thỏa mãn, nếu bản thân mình đã có bàn tay vàng như thế, cô cũng không trông cậy vào mọi chuyện đều có thể thuận buồm xuôi gió.
Từ Toa nhanh chóng ra cửa, vừa bước ra đã thấy mưa rơi rả rích, Từ Toa: “!!!”
Bên đây cũng có mưa!
Trong đầu Từ Toa nhanh chóng nghĩ tới cuộc sống ngoài hiện thực của cô cũng đang mưa.
Nghĩ kỹ lại, lần trước cô ở đây gặp phải cơn mưa, sáng hôm sau thức dậy mặt đất hơi ẩm ướt, nghe nói nửa đêm có trận mưa nhỏ...
Cho nên, mặc dù ở đây lạnh lẽo nhưng thời tiết giống với bên ngoài.
Nếu bên ngoài tuyết rơi, vậy ở đây cũng có tuyết rơi?
Từ Toa không nghĩ nữa, không có nhiều thời gian để chậm trễ, cô nhanh chóng tìm được ô. Nhìn mưa nhỏ bên ngoài rồi nhìn đôi giày vải bố làm từ thủ công, Từ Toa lặng lẽ tìm kiếm đôi ủng đi mưa lúc còn đi học.
May mắn nhà cô có thói quen dùng ủng đi mưa đấy.
Từ Toa đi ủng, dứt khoát bỏ qua ô, dùng áo mưa không tiện hơn sao?
Trong điều kiện bỏ qua tính thẩm mỹ thì dùng áo mưa tiện hơn nhiều.
Từ Toa mặc áo mưa, vẫn mang theo đồ vật nghìn năm không đổi: cái cặp sách thêm cái xẻng nhỏ.
Mà lần này trong cặp sách của cô còn mang theo một con dao thái chuyên dùng để chặt xương của bà cô.
Ai bảo lần trước cô gặp phải người đàn ông mặc áo mưa kia cũng là vào một ngày mưa? Mặc dù hình như không có mối liên quan nhất định nào, nhưng mà thấy trời mưa sẽ nghĩ đến người đàn ông mặc áo mưa. Nghĩ đến người đàn ông mặc áo mưa thì không nhịn được cần cẩn thận hơn.
Lần ra cửa này Từ Toa trang bị đầy đủ hơn.
Chẳng qua lần này cô không đến thẳng khu tập thể cũ của xưởng máy móc nông nghiệp nữa, trái lại chủ động đi đến một bên ngõ nhỏ khác, anh Tôn đang học cấp ba cũng sống ở đây, Từ Toa đã đến qua nhà anh ta một lần, cái gì cũng không có, một chút đồ đáng tiền cũng không.