Chương 132: Chột dạ
Từ Toa muốn hỏi, nhưng cô cũng biết nếu mình hỏi câu này, bác sĩ Tiểu Giang sẽ biết ngay cô có thể mang đồ ra ngoài. Vậy cô có nên hỏi không?
Từ Toa trầm mặc, giống như không biết nên hỏi gì nữa.
Đúng lúc này, bác sĩ Tiểu Giang đột nhiên nói: “Cô không sợ sao?”
Từ Toa liếc mắt: “Cái gì?”
Đôi mắt to sáng lấp lánh, giống như ngôi sao nhỏ.
Bác sĩ Tiểu Giang giật mình, nói: “Cô không sợ chỗ này sao?”
Từ Toa hỏi lại: “Tại sao phải sợ?”
Sau đó lại nói: “Anh hỏi nhiều vấn đề quá đó.”
Bác sĩ Tiểu Giang nghẹn họng, vội nói: “Xin lỗi, vậy, cô hỏi tôi đi.”
Từ Toa nghĩ ngợi, cuối cùng cũng hỏi ra: “Đồ vật ở đây, anh có thể mang ra không?”
Bác sĩ Tiểu Giang bị cặp mắt to như hai đèn pha của Từ Toa nhìn chăm chú, kiên định lắc đầu.
Từ Toa: “....”
Hai người họ, một có thể mang vào, một có thể mang ra. Tình huống lạ lùng gì đây.
Từ Toa cố làm ra vẻ như không có chuyện gì, cô nói: “Nếu lại hỏi, vẫn là tôi hỏi có đúng không? Lúc nãy anh đã hỏi tôi có sợ hay không rồi.”
Bác sĩ Tiểu Giang: “Có thể, cô hỏi đi.”
Từ Toa thận trọng: “Anh đối với nơi này, có ấn tượng không?”
Cô muốn hỏi là, anh có phải người hiện đại xuyên không không?
Thế nhưng không thể trực tiếp hỏi được.
Chẳng qua ý tứ trong đó chắc cũng rõ ràng rồi chứ?
Bác sĩ Tiểu Giang lắc đầu: “Không có. Hỏi lại, tôi nên có sao?”
Từ Toa: “Đây là hỏi tôi sao? Anh đã lãng phí một lần cơ hội.”
Bác sĩ Tiểu Giang: “Không sao.”
Từ Toa: “Tôi không biết anh có nên có hay không, đây là câu hỏi đó.”
Bác sĩ Tiểu Giang bật cười, nhất thời không nói thêm gì nữa.
Bác sĩ Tiểu Giang không nói chuyện, Từ Toa ngẫm nghĩ lại những câu hỏi đáp của hai người, cô đúc kết lại phát hiện bác sĩ Tiểu Giang không giống cô. Cô biết lai lịch thành phố này, còn rất quen thuộc, hơn nữa còn có thể mang đồ ở đây ra ngoài.
Đúng rồi, đồ của cô không thể đem vào đây.
Đây là tình trạng của cô bên này, mà bác sĩ Tiểu Giang thì sao.
Dựa theo lời anh nói, anh xa lạ với nơi này, chắc anh chỉ đơn thuần là dân địa phương thập niên 70. Mà anh bởi vì cô ngày đó đi vào đây mới tới thành phố này. Anh có thể mang đồ vào đây nhưng không thể mang ra ngoài.
Hoàn toàn khác cô.
Hơn nữa, lần đầu tiên anh có thể xuất hiện ở đây chính là ngày đó cô có thể đi vào.
Nói không chừng, giữa họ có duyên phận gì đấy.
Từ Toa liếc mắt nhìn bác sĩ Tiểu Giang, đúng lúc anh cũng đang nhìn sang cô. Khoảng cách giữa hai người rất gần, Từ Toa nhìn thấy gương mặt trắng trẻo và hàng mi dài của anh. Thầm nói thật là một chàng thanh niên đẹp trai.
Nhưng mà đẹp trai cũng vô dụng.
Từ Toa mở miệng hỏi: “Chúng ta có cần hỏi tiếp nữa không?”
Bác sĩ Tiểu Giang: “Nếu như cô muốn hỏi, được thôi.”
Từ Toa: “Anh nói xem, chỗ này còn người khác hay không?”
Hỏi như thế, bác sĩ Tiểu Giang cũng lắc đầu, anh nói: “Tôi không biết, tôi đến đây ba lần, lần đầu đi đến chỗ chuông lớn vang lên, không gặp được người nào, lần thứ hai tôi lờ mờ nhìn thấy một cô gái đeo túi, vốn muốn đi theo nhưng tiếng chuông vang lên tôi lập tức mê mang, lần thứ ba là hôm nay. Tôi nghĩ người lần trước tôi bắt gặp là cô, lần này tôi không có gặp bất kỳ người nào khác.”
Bác sĩ Tiểu Giang trình bày còn rất chi tiết.
Từ Toa gật đầu: “Tôi cũng chỉ gặp qua anh, lần trước chắc cũng là anh. Chẳng trách lần đầu tiên tôi nhìn thấy bóng lưng của anh cảm thấy rất quen, thì ra anh chính là người đàn ông mặc áo mưa.”
Cô nói: “Cái này là của anh à?”
Cô kéo áo mưa.
Bác sĩ Tiểu Giang lắc đầu: “Không phải, mỗi lần tôi tỉnh dậy đều ở trong một cửa hàng, đây là đồ ở chỗ đó. Vì mỗi lần đều mưa nên mỗi lần tôi đều mặc áo mưa ra ngoài.”
Từ Toa “ồ” một tiếng.
Hai người họ, cũng coi như là chân thành gặp gỡ.
Tất nhiên, họ cũng có cách nghĩ riêng. Hai người họ gặp nhau trong tình huống quá đặc thù. Trong ngàn vạn người có lẽ chưa có ai rơi vào hoàn cảnh này. Nếu đã quen biết nhau thì chỉ có thể tạm thời đoàn kết. Lỡ như gặp phải ai đó, họ một mình đối đầu càng thua thiệt.
Đương nhiên, có lẽ ở đây cũng chẳng có ai.
Nhưng nếu như ông trời đã để cho họ gặp nhau nói không chừng đó là duyên phận. Từ Toa thông suốt.
Có vài việc cho dù không nói ra nhưng ở đây chỉ có hai người họ, ít nhiều cũng sẽ lộ ra, chi bằng thẳng thắn ngay từ đầu. Giữa hai người họ là một cộng một lớn hơn hai.
[Một cộng một lớn hơn hai: chỉ trí tuệ tập thể bao giờ cũng lớn hơn cá nhân, cho dù cá nhân đó tài giỏi đến mấy.]
Từ Toa nghĩ tới đây bèn thả lỏng, cô nói: “Tôi dự định đi xung quanh, anh có muốn đi chung không?”
Bác sĩ Tiểu Giang gật đầu: “Được thôi.”
Anh ngừng một chút, nhìn Từ Toa nói: “Cô gọi tên tôi đi.”
Từ Toa: “...”
Bác sĩ Tiểu Giang đang định đi, thấy cô khựng lại, chậm chạp nói: “Cô... chẳng lẽ không biết tôi tên gì?”
Từ Toa chột dạ nhìn trời...